dimanche 11 juin 2017

+ Nhẹ Nhàng .

.
ds.fr.2017









NHẸ NHÀNG .
.
Ai đó nói : " Muốn sống thoải mái thì hãy suy nghĩ một cách nhẹ nhàng .... "
Thật là như thế , nghe nói đúng thì nên thực hành , thế thì mình áp dụng ngay lập tức . Thử xem , để coi có chết ai không ?
Gần muà hè rồi , trời ấm nắng, chọn quần áo , giày dép nhẹ nhàng , thong thả mở cổng ra đường .
°°°
Ngó lên bầu trời cao, thấy màu xanh - xanh ngắt ( Hình như trời xanh như ánh mắt người yêu năm nào của mình trên phố ! )
Ngó qua bên kia bến xe điện, thấy lũ nhỏ học trò tung tăng đeo cặp đến trường, thấy dễ thương . Nhìn một thoáng, quay đi, mua cái vé từ máy tự động leo lên khoang tàu xe điện , nghĩ thầm thầm :
( - Phải chi lũ nhỏ buông mấy cái điện thoại khỏi bàn tay để đuà nghịch thì hay biết mấy, sao cứ ôm khư khư cái ấy ? )
Chọn chỗ ngồi, ngắm thành phố và những con dốc chạy xuống bờ sông, mắt liếc thấy tờ báo đăng cái tít thấy ghê : * Khủng bố lao xe vào đám đông, giết người .... "
Khổ quá ! Lại chuyện giết và giết ! Sao không yên bình mà sống ? !
Sợ mình buồn bã nên lờ đi tờ báo !
Sợ là phải rồi : Lúc này có tuổi rồi nên mình tự thấy mình mong manh lắm ! Một ngày mà phải gặp toàn chuyện chuyện chẳng may, không vui thì nhỡ ra đứt bóng lăn quay thì tội lắm . Đời còn đẹp quá xá mà , người ơi !
Trời lên nắng cao , bầu trời hình như có thêm màu xanh . Xe cộ chạy ngang chạy lại , vài chiếc xe ngừng lại để nhường cho người băng qua đường, người qua đường nở nụ cười và ra dấu hiệu cám ơn .
Hình như ở cái xứ này, người ta hay đua đòi học cái văn mình từ ánh mắt và nụ cười . Cười với nhau, cười càng nhiều càng tốt .
Đi ngang viả hè, thấy cái ông tóc vàng ngồi bệt dưới mái hiên cửa hàng, dưới đất, trước mặt ông có tấm biển đề chữ thấy mà thương :
- Nếu không cho tôi 1 đồng , thì hãy tặng tôi một nụ cười há !
Ngừng lại, cúi lưng xuống, bỏ vào cái nón của ông 2 đồng euros và tặng ông hai nụ cười .
Nói với ông ta :
- Một nu cười trị giá một đồng nha ông !
Ông ta thối lại mình một nụ cười , mình thấy lời, lấy lại vốn + thêm lợi lộc, quay đi ....
Ở những bước chân nào đó giữa phố thấy hơi buồn buồn khi so sánh với bên này, bên kia ....

Ở bên kia, lúc gần 12 giờ khuya, ngồi ở vỉa hè quán nước, thấy bà cụ gầy nhom sáp lại mình, hai bàn tay, hai cánh tay ốm nhom run run chià mấy tờ vé số, chià tờ báo mời gọi :
- Cậu ơi ! Mua dùm tôi tờ vé số, tờ báo . Sáng tới giờ chưa có hột cơm nào vô bụng .
Vậy sao, cụ ơi !
Bỏ ly cà phê sữa đá trở lại mặt bàn Sao mà buồn quá, cụ ơi . Tiền đây, Cụ cầm đi, khỏi cần đưa tờ vé số và tờ báo cho cháu nữa . Cụ lấy tiền mua cái gì ăn đi .
Bà cụ gầy gò cám ơn , nhận tiền , quay đi .
°°°


Mình quay mặt đi về phía bóng tối còn đầy tiếng xe cộ để đừng ai trong nhóm bạn bè thấy mình khóc . Sài gòn ngày trở lại của mình vẫn có những điều không nhẹ nhàng để rơi lệ !
 
°°°
Ngày tháng đã qua nhanh .
Bây giờ là một buổi sáng của tháng sáu rực rỡ nắng - Rời tiệm sách sau khi đã đi ngang những tựa sách đọc thấy khó ưa , khó nuốt . Người ta viết và ra sách khá nhiều .
Chợt dưng mình thèm viết về một thứ tình : Tình Người . Và khi viết xong thì phải QUÊN hết .
Quên là cách làm nhẹ nhàng một đời sống ?
Làm cách nào để quên ?
 
 
 
đăng sơn.fr
 
 
 






°°°
°°°









Aucun commentaire: