lundi 30 mars 2015

** ( Viết ở Chỗ Hẹn Cũ )

.









 dangson.fr

.

1-




             Sau những ngày mưa nhiều. Anh không muốn viết như thế nữa .Nhảm lắm,nhàm lắm . Phải có cái gì để đổi mới chứ .Chẳng lẽ lại bắt chước một Nguyễn Yêu của thời Saigon khi chàng ta viết những mẫu chuyện tình kiểu tây phương ? - Ở đó,đã có những chỗ hẹn của một vòng phố,một bãi đậu xe ngoài phố,một quán nước - Tiếng nhạc và nụ hôn ...


  Chẳng lẽ anh lại bắt chước một Đoàn thạch Biền của thời áo trắng  ?   ( Ngày đó xa rồi,áo trắng bây giờ đã dính  bụi đời,có khi nát nhàu,lắm khi sờn bụi kỷ niệm - những bức thư tình có khi  đọc lại thấy vụng dại,ngu ngơ .... )



   Anh không muốn viết giống họ và anh cấm triệt để anh khi viết vì anh  chỉ là anh,giản dị,mộc mạc  như một cơn gió ngoài cánh đồng .Em đọc anh  ở đây,trên dòng chữ này và cứ việc thử nhắm mắt lại để hình dung đến một chỗ có bóng mát đầy gió lùa đuà làm tung bay sợi tóc em.


    Đừng nhắm mắt lại quá lâu ( vì nhắm mắt kỹ càng như thế thì hỏng chuyện,vì khi em mở choàng đôi mắt đẹp thì chữ anh đã biến mất như một cánh chim biển  ( vì nhiều lẽ : Lỡ anh  đang viết,ngón tay bấm nhầm cái nút cancel một cách hoảng tiều thì chữ biến mất vào bụng máy ... ơ hơ ! Ơ hơ !   )- 




( còn tiếp )...







    Dưới cái đóng ngoặc có chữ còn tiếp đó là một khoảng ngừng khá dài - không phải vì đang viết mà bị bí chữ .Khi viết thư tình loại kể chuyện thì đừng để mình bị khựng vì bí . Viết được xem là một hành động như thở,như sống,làm việc và yêu .

    Khi người ta ngừng thở,ngừng ăn uống toi củ tỏi thì là hết yêu .Anh còn sống,còn đang muốn viết,cho dù lắm lúc rất mệt mỏi với những chặng đường mưa lúc lái xe đi làm .Cả hơn tháng nay,mưa toàn là mưa .Làm như không mưa ào ạt như thế thì trái đất này lăn quay ra chết . Mưa và gió lạnh và những bản tin tức cũng lạnh lùng lèo nhèo như mưa ,lắm lúc nghe một tràng nói dài như ăn cướp của mấy tên ký giả  hấp tấp ,thêm những cái la làng quảng cáo  
ở đài radio làm anh phát oải,phát hoảng phải ấn ngón tay vào máy đổi đài. 

    Chuyện kỳ,cứ vài bản nhạc là họ lại quảng cáo ỏm tỏi - ở mấy cái xứ này,đi đâu cũng thấy quảng cáo,họ dán hình,dán chữ quảng cáo ngay sát cạnh truờng học,nhà thờ,nhà chùa,ngôn ngữ và hình ảnh là một cách làm ám ảnh dụ dỗ tiêu thụ  .. ( Chẳng thấy khi nào họ nghĩ ra cách quảng cáo cho hòa bình và tình yêu nhân loại ?! )



    Em !

 

     Em !        Trời mưa như thế - Ta phải làm gì để ngừng mưa ,em ? Chẳng lẽ anh lại rù rì ỉu xìu mở lại cái chủ đề mang tên " Những buổi chiều còn mưa " để viết thêm những bài thơ tình kiểu héo hắt ỉu xìu,chẳng lẽ anh lại kêu rêu than khóc về một kỷ niệm cũ nào đó vào thời xưa,thời đứng trước cổng trường chờ con nhỏ ấy ? - Trời ! Cô nhỏ ấy đã biến vào những hạt mưa ở một phương trời nào rồi ( biết đâu hắn đã đùm đề với khoảng chục nhóc tì mặt mũi tèm lem,lũ nhóc chạy theo níu áo mẹ kêu vòi " Má ơi ! Má ơi,tụi con đói bụng,má ơi "   ...........  )


    Nghĩ đến hình ảnh ấy mà rụng rời ! Nếu nghĩ thêm rằng con nhỏ ấy lấy phải  một thằng chồng mắc dịch,mắc toi hay nhậu nhẹt rồi bò về nhà hạ cẳng,hạ tay đánh đập vợ con nữa thì càng chết hơn !

   Thôi mà .Kỷ niệm cũ để làm gì ? Có lắm thứ kỷ niệm chẳng bao giờ làm mình vui hơn,chi bằng .... chi bằng,cứ nguây nguẩy giả vờ mất trí nhớ mà quên.Gắng mà quên .


      Anh  biết có nhiều kẻ cố tình làm mất trí nhớ của mình .Giả vờ vì nhiều lý lẽ.Giả vờ như những cơn mưa trộm ( nắng đó rồi mưa đó ... )


   Còn em thì sao,em ?


    Khi nào thì em biết giả vờ để quên anh  ? Giả vờ quên đi một chỗ hẹn ( cũ và mới ) Giả vờ để quên đi một con dốc có bàn tay đi tìm bàn tay ấm áp ... ?








  đăngsơn.fr






bt cúnRock - Usa -




2-






BUỔI TỐI CỦA TRÁI TÁO 



°0°






Đáng lẽ ra,mọi người đã rời nhau để về nhà trong cơn gió buốt và mang hơi ẩm nước.Đã mưa sụt sùi pha nắng úa cả hơn tuần nay. 

Thế mà đã ở lại để xúm xít nhau trên một cái bàn dài trải khăn bàn trắng muốt.Bàn đầy thức ăn uống.Mỗi người làm một món khi mang đến. Rượu vang ngon ngon,những ánh mắt,những nụ cười ngon ngon và đẹp.Mỗi khi biết nhoẻn miệng cười thì ai cũng đẹp hẳn lên. 

Hết bữa ăn vui vẻ là đến phần trái cây, thạch chè ngọt lìm lịm.Đĩa trái cây được bày ra bàn.Những trái táo đỏ mộng đẹp và tròn o như ánh mắt người đàn bà đang ngồi trước mặt anh. Nàng không có cái tên là Eve như trái táo anh đang cầm lên để ngắm nghía.Nàng nhìn trái táo để nói ngầm những điều gì đó từ câu hỏi của anh . 


- Các bạn nghĩ đến điều gì khi thấy quả táo này ? 

Phần đông,ai cũng nói là một trái táo ngon.Nhìn là thấy thèm và muốn cắn vào một cái cho hả thèm. 

Thế ư ? Giữa tiếng xì xào đã dần nhỏ lại,anh thủng thẳng kể lại câu chuyện của con rắn đang nhỏ nhẹ dụ dỗ gây hấn và kích thích Eve trong vườn địa đàng. Vì yêu và say mê Eve nên Adam đã quên lời dặn của thượng đế và khi ngoạm quả táo,nhớ lại lời hẹn ước,Adam bị mắc nghẹn để nơi cổ có cục yết hầu. 

Tội nghiệp cho Adam và cũng đáng đời cho hắn. 

Hình như sau câu chuyện cũ mèm mèm như thế,những cặp mắt của những Eva ngồi quanh bàn dịu đi.Họ đưa mắt nhìn những Adam cũng đang ngậm ngùi im lặng trong chốc lát. 

Anh thấy tội nghiệp cho những chàng đàn ông,và anh nói họ cho anh xem cục trái cấm đang mắc nghẹn nơi cổ của họ.Mỗi người đàn ông có một cục nghẹn như thế để khoe. 

Ông bạn lớn của anh phá ra cười vơí chất giọng bắc kỳ ấm áp và rất nhung : 

- Thằng nhà văn nói chuyện tình có khác. 


Ai nói anh là nhà văn ? Nàng tóc ngắn ngồi đối diện anh bảo như thế trong nụ cười khả ái và đôi mắt đẹp của nàng sau gọng kính trắng.Nàng đang vui. 

Và anh trêu nàng : 

- Hình như tôi đã gặp chị ở đâu. 

Mọi người ồ lên vì cái trí nhớ không được ngon lành cho lắm của anh.Có người nói rằng,nàng đã ghé đây vài lần mà anh không để ý và là người bạn rất thân của chủ nhà. 

Nàng nhìn quả táo và nhìn anh.Dịu - Nhẹ : 

- Hình như đã gặp nhau ở vườn địa dàng ngày xưa.Bây giờ mình là một người ngoại cuộc và là ngoại quốc rồi. 


Anh tiếc là không mang theo cái máy ảnh thường dùng để chụp đôi mắt và nụ cười của nàng xa lạ.Nàng là một tay nhiếp ảnh gia đã mở tiệm ở cái xứ nàng đang ở.Rời nụ cười của nàng,cả bọn tắt bớt đi những ngọn đèn quá sáng để nói về chuyện tình yêu. 

Anh đã tuần tự hỏi anh chị chủ nhà chuyện của họ và lời tỏ tình đầu tiên của bao chục năm về trước.Và anh bắt gặp sự dịu dàng yêu thương trong đôi mắt họ.Những chuyện tình nào cũng có đầy ấp điều buồn vui,nhung nhớ hẹn hò. 


Ở một lúc,anh lên tiếng phàn nàn về những lá thư tình kiểu hiện đại,kiểu viết tắt và đầy lỗi chính tả để đốt thời gian,nàng ngồi trước mặt trả lời : 

- Nhưng mà tụi trẻ lại thích như thế,anh ! Thời của mình cổ lổ sĩ đã qua rồi. 


Ừ.phải rồi . 

Ừ. Còn đâu lá thư nhút nhát kẹp trong trang sách để tỏ tình,để nói điều muốn nói bằng chữ viết nắn nót ? 

Còn đâu...Còn đâu.... 




Lúc mọi người lục tục chia tay nhau.Anh quay sang chào người đàn bà không có tên là Eve và hỏi nàng : 

- Bà chị này ! Thế Adam của chị đâu rồi ? Không thấy ? 

Nàng giữ một giây im lặng rồi nói : 

- Adam đã từ giã cuộc đời này hơn năm nay rồi,anh . 



Anh hôn lên má nàng vơí lời từ giã.Cả bọn hẹn gặp lại nhau ở một cuộc vui khác.Gặp nhau như thế thì vui.Vui ở một chỗ không phải là thiên đường có hình ảnh vườn địa đàng. 

...


Buổi đêm đã ngập chút sương trắng. 
Lạnh kéo về.Đêm rồi sẽ tàn.Trái táo ngon đã chui tuột vào bụng,thấy no no.Tự dưng,anh lại thèm có một ly cà phê nhẹ khi về đến nhà.Định bụng sẽ đi bộ một chút. 

Khi đi dạo đêm như thế,anh biết anh sẽ có vài ý tưởng để viết. 
Và anh sẽ kể chuyện về buổi tối của một trái táo.Khi nói đến trái táo,tự dưng ,anh nhớ em. 






đăng sơn.fr 






























.



........

Aucun commentaire: