mardi 21 mai 2013

... MỞ ...

_______________________________________________________________________
M Ở C ỬA T I M M Ì N H








dangson.fr



 Khi nào thấy  muốn thấy mình hạnh phúc,người ta cũng có thể viết :

 



MỞ.



Anh mở quyển sách chi chít chữ và chữ
Giữa buổi sáng trời ngây ngây nắng,nắng ngây ngây
Chợt thấy nhớ đến em,nhiều
Nỗi nhớ biết sắp hàng rượt đuổi nhau
Nỗi nhớ đếm từng trang sách có thứ tự
Chúng nói với nhau để chừa một chỗ giấy cho anh viết

Ly cà phê ngon hơn bao giờ hết
Ở hàng hiên quán mùa xuân
Tháng ba về ngoan như viên đường nhỏ
Cây bút trên tay anh thản nhiên,tỉnh bơ với chữ Nhớ
Dòng chữ đi dạo từ kẽ bàn tay anh
Anh nhớ em.Nhớ màu sáp môi,nhớ nụ cười ở cuối mắt
Khi có lần em mè nheo và làm nũng :
" Muốn đi quán với anh,muốn đi bộ dưới hàng mưa
Muốn nếm hạt mưa ngòn ngọt ở môi anh
Muốn nếm điều mật ngọt nhất của tình yêu "

Những ước muốn giản dị,bình thường như thế của em
Cũng là điều anh muốn

Dễ thôi em.Dẫu trời đang nắng
Anh làm mưa bằng hơi thở ở vành tai em
Anh làm gió thoảng lời tình tự nhất
Làm nhạc ru em khẽ ước mơ
Làm mây thấp trũng ở môi mắt
Làm ngọt,làm lịm những giấc mơ

Anh mở hồn em ,tìm nơi yếu đuối nhất
Anh thả vào đó tình yêu anh....


đăng sơn.fr  & m@anh







Photobucket


gửi



gửi người chút nắng
ủ trên tóc người
gửi người màu trắng
pha tiếng người cười
gửi người tim tôi
ở giữa nụ đời

@nguyênhạ





dangson.fr

                                              Gửi người khoảng nắng và cụm hoa trong ly nước
                                              Người giữ dùm tôi một chút nhớ từ xa
                                             


dangson.fr



                                                                    

  Đừng là hoa mà hãy là giọt nắng
Em vỡ oà làm dịu buổi chiều xuân
Vẽ với nhau nụ cười nhau đằm thắm
Giữa góc đời mỗi khi mình mỏi chân

GiọtNắng
( N.DuyToàn )


                
dangson.fr





Như thế ,cứ loay hoay với những thứ ánh sáng lưng chừng,tôi hiểu rằng mình hãy quên cho bằng được những điều mình đã học ở khóa vẽ tranh ở ngày ấy ...  (Để làm một người họa sĩ ,có khi mình không thể nào pha một thứ sắc màu nào đẹp bằng tia nhìn của mắt người ).

Lúc nào em không vui để khóc,tôi không biết vẽ giọt lệ của em vì sự lúng túng của mình.Tôi chỉ còn một cách duy nhất là thay thế cọ vẽ bằng ngón tay bấm vào máy ảnh để có thể giữ lại một khoảng khắc mong manh ấy .

 Mà này ! Em ! Đâu phải chỉ nỗi buồn nào đó mới có được cho mình những giọt lệ .Khi vui và ấm áp bên nhau,người ta có thể khóc không em ? Và em hiểu tại sao ......

                      

   ( 





                                                                                                                













Quán Mơ


Aucun commentaire: