lundi 6 mai 2013

HIỀN NHƯ bb




dangson.fr




   hiền
_______________________________________________________________________





Bạn bè ngồi kế bên,náo nhiệt vô cùng.  Đứa nào cũng giỡn cợt cười nói huyên thuyên. Cái hành lang quán nước chỉ toàn con gái giữa xế chiều.

Con nhỏ kia khều,khều.Hai con mắt nó nheo nheo :

   - Ê ! Ê.Bé BiBi. Sao mày im ru bà rù ?

   Nhỏ khác đập lên vai tóc dài :

  - Bộ thất chí? Thất tình há cô nương? Thằng nào làm nàng giận dỗi?

  Bibi cười hiền khô. Mắt cô ngó lên đám lá rung rinh đốm nắng và thấy gió lay nhẹ.Có những lúc như thế này,cô bỗng muốn đi dạo một mình,cô muốn rời bạn bè đang nhốn nháo.  Lũ trẻ gặp nhau bao giờ cũng ồn ào như cái tổ ong.

Họ không để cô yên :

  - Nhỏ ơi ! Nhỏ hè..... Sao không nói gì? Sao đinh công?

   Bibi nổi khùng,nổi cáu :

  - Tụi bây im bớt cái miệng dùm.Tao không phải là  Nhỏ của tụi bây.

   Từng tiếng phá rộ lên um tùm. Tụi nó diễn trò nham nhở.Đứa nói cô mang bầu bị thằng sở khanh truất ngựa truy phong,đứa nói cô bị quỵt nợ. Bữa nay,Bibi thấy mình hiền hơn mọi bữa,thường thì cô hay vớ chai nước suối tuơí lên tóc tụi nó. Bibi ngang lắm,chẳng bao giờ chịu thua ai.

Bibi giả vờ nhìn vào đồng hồ tay,nói phải đi về vì có hẹn với mẹ. Cô thấy hơi đỏ mặt khi phải nói dối ai.Bạn bè ngồi lại đấu hót khi Bibi đi ra bờ hồ ,vừa ngó ngẩn ngơ mấy vệt nắng ở vuờn hoa nở rộ,bỗng chợt cô muốn khóc một chốc lát,khóc cho nguôi giận hờn.Cô thấy làm người lớn nhức đầu quá !  Thấy thế mà không như thế.


   Hôm nọ,bạn trai của cô nói :

   - Em chỉ có cái tài hay diễn đạt.  Nghe nói một đường lại nghĩ cong quẹo ra nẽo khác.

   Cô trả đũa ngay lập tức :

  - Còn anh? Anh ngay  hay anh thẳng hả ?

   Anh ấy nắm tay cô ,nhìn chòng chọc vào mắt cô.Khi phụng phịu giận ai,cô thấy họ xấu xí. Anh cũng đang xấu vô cùng tận.

- Anh nghĩ gì trong câu nói ngầm như thế chứ ?

- Thì anh nghĩ điều em đang nghĩ bậy....


  Cô biết mình đang yêu anh nhưng cô ghét  kiểu nói năng cà rỡn như thế. Hình như trong cái đầu bọn đàn ông con trai họ hay có sự trục trặc nham nhở.Anh nói tại cô hay nghĩ tầm bậy,cong quẹo lòng vòng.Anh nói là cô phức tạp lắm ở cái bộ óc của con chim sẻ. Thế là Bibi đùng đùng giận anh,cô quay phắt đi bỏ anh  đứng lại bên lề đường. Đây là lần thứ cả hơn 100 lần cô giận anh.

   Khi giận một ai thì mình có cả ngàn lý lẽ để sưng mặt,giận hờn và thù oán.Cô bực mình,khoá cửa phòng,lôi đống thư tình của anh ra đốt tàn lụi.Vừa nhìn ngọn lửa thiêu giấy,lòng như lửa than. Cô nghĩ rất xấu về anh. Cô nguyền rủa chữ nghĩa của anh. Anh làm như anh ngon lắm.Có tí tẹo chữ nghĩa,đứng trên bục gỗ giảng bài rồi làm tàng,làm phách.Cô ghét cái loại đàn ông làm chảnh,có vẻ kiêu ngạo dạy đời.

   Anh cứ hay nói :

   - Em mà là học trò của anh,anh đục em bể sọ dừa

   Cô hét lên :

   - Ai thèm.Cám ơn.Ông mà thầy tui,tui đốt bàn giấy ông.


Mấy lần thấy cô nổi tam bành như vậy,anh quay đi,lẩm bẩm đủ cho cô nghe thấy : " Con gái gì dữ như chằn.Cỡ này  bưng về nhà chỉ có nước.... "

Cô đã dậm chân ngó anh từ đầu đến chân. Cô hình dung đến một cặp vợ chồng hay sắn tay áo chí choé nhau ( Mày cà chua,tao gõ mày bể gáo ) Cô rùng mình,nổi da gà thấy hãi. Tính anh ít chiều ai,anh hay lải nhải câu không thích qụy lụy đàn bà. Có lần bên nhau ,anh nâng cằm cô,nhìn sâu rất sâu vào đôi mắt màu nâu ,anh nài nỉ :

   - Nè,em. Hãy thuần tính.Dịu dàng hơn để anh yên lành yêu em. Anh lấy em mà không sợ hãi.

   Ánh mắt cô có màu đỏ ( cho dù cô cũng đang muốn pha màu hồng nhạt trong mắt để  hiền  hơn ) Màu đỏ trả lời :

- Tui chỉ hiền khi anh  dịu ngọt với tui. Lỗi tại anh làm tui hay cạu á !

Anh buông thõng cánh tay,xụi lơ.Về nhà,anh viết thư :

"'   Em !

  Có phải là chúng mình đến bên nhau và không thể nào hiểu nhau? Cứ xung khắc kiểu nói gà,nói vịt như thế thì tình cảm sẽ ra sao?   "


Bibi không trả lời thư.Thư như thế giống như cơm nguội thiu. Cô thèm đọc thư tình tứ mà sao anh không chịu học cách viết thư tình mềm. Bỏ cái lớp áo nghiêm túc đạo mạo của thầy giáo đi anh. Hãy biết cách làm em mềm dịu với anh. Để chiếm trọn trái tim của phụ nữ,anh phải học thêm nhiều lắm...

...



Buổi chiều ngang hồ xuống nhanh ,tấm áo mỏng của cô đang bị gió lùa làm lạnh.Cô  bước nhanh hơn qua phía bên kia đường ,cô lẩn tránh hình ảnh cặp đôi lứa kia đang đứng hôn nhau ở gốc cây hiu hiu gió ,bàn tay họ trong bàn tay khép kín.Cô bỗng nhơ nhớ anh. Phải chi gi này có anh đi bên cạnh,cô sẽ nắm tay anh rù rì,cô thêm màu xanh long lanh trong ngụm mắt đẹp. Môi hồng cho anh nụ cười nhỏ ,nhỏ.

Cô thèm nói bên tai anh :

   - Anh ơi anh ! Bé hiền rồi nè.Bé dịu ngọt nè anh.Anh ngọt đi.Khi anh hôn em....


   Cô nghĩ thế và cay cay mắt.


đăng sơn. fr






           


dangson.fr



 DỮ như Con Mèo
_____________________________________
    đăng sơn.fr  & nguyễnthịLoanPhiên -






   Biết rồi ,ông !

   Tui biết là ông hay trù ẻo tui khi ông có  chuyện bực mình. Ông có cái tài hay châm chích và hình như hồi nhỏ có lần ông bị té giếng.

    Tui biết ông có vài lần yêu và bị hụt vợ . Tui nói thiệt tình ,ông đừng giận  : Cỡ như ông,ai xui lắm mới chìa chân,chìa tay cho ông vác về. Ông cũng như bao kẻ đàn ông khác mà thôi. Ông đừng đưa ông lên cao quá,té thì đau lắm nha ông.

   Tui rành sáu câu vọng cổ của mấy ông lắm. Trò đưa đón,trò hẹn hò,trò đòi nghe  " dạ - dạ " thủ thỉ bên tai  hay làm mấy ông ngớ ngẩn và say thuốc lào.  Trời !

  Nói ông nghe : Má tui ngày xưa cũng dạ dạ đùng đùng như thế. Bây giờ bà không Dạ nữa đâu.Bà chỉ ừa ừa thôi.

   Nói ông nghe.Hồi đầu,để làm vui lòng ông vì ông có lòng hay ghé,dắt tui đi ăn chè,bát phố ,ăn kem,tui giả bộ dạ dạ vài phát xem ông ra sao... Thấy mặt ông có vẻ phê như con thằng lằn ngửi mùi thuốc phiện ( tui cũng thấy đã lắm ! Tui mắc cười..... )


  Ông nè !

   Nói thiệt ông nghe. Đừng bao giờ có cái ý nghĩ là đàn bà phải phục tòng đàn ông nha ông.Xưa rồi,tám ơi. Cái kiểu chồng gọi vợ dạ ở thời này hiếm lắm ! Chúng tôi đã làm những cuộc cách mạng đòi bình đẳng thì sẽ không bao giờ tụt lùi lại. Các ông ăn nhậu thì chúng tôi cũng không kém đâu.Cái vụ vợ lớn vợ bé của mấy ông cũng không thể nào chấp nhận ở cái xã hội tân  thời này nữa.... Xin đừng mơ ngủ nữa ... "



  *

   Đọc đến đoạn ấy,anh cáu kỉnh lắm. Anh vác điện thoại rủa nàng một trận kinh hồn.

  Nàng chống chế : Em giỡn,em giỡn mà.Coi anh ra sao?


    Chàng lằn nhằn như đàn bà đau bụng đẻ,chàng cúp máy. Lặng lẽ đêm ngày qua đi. Thời gian là một liều thuốc ,vết đau thành thẹo.

Bữa nay,trời trở gió ,trở chứng thấy thiêu thiếu ,nhớ nàng,anh gọi nàng ,mời nàng đi  quán.

   - Dụ dỗ há?   Tưởng ngon lành  ,còn giận,còn sưng chớ?


   Anh  quành xe đến  rước nàng ,thấy nàng ngộ ngộ như con mèo nhỏ thấy ham ,anh nắm bàn tay ,anh hôn nhẹ lên lòng bàn tay búp măng ,nhỏ nhẹ :

- Bữa nay hiền nha. Làm hoà tí xíu nha.Khỉ con?

  Nàng chúm chi,tủm tỉm.Nàng mất trí nhớ ;quên khuấy lá thư cách mạng đã làm anh nổi điên lên. Nàng nhón chân với lấy  cổ anh.

Làm hoà là sao hở ông kẹ đáng ghét?

Anh không phải là ông kẹ nào ráo trọi . Anh cũng chẳng cần  nàng phải Dạ Dạ kiểu xưa nữa.Những con mèo tân thời chẳng cần học nói chữ Dạ Thưa.Cứ dịu mềm  bên anh để anh được yêu ....




  .....          


                              

Aucun commentaire: