lundi 21 mai 2012

THƯ từ nơi XA



.








dangson.fr








NẾU
(  )

________________________________





Chữ nghĩa có điều để vui.Nếu cắt hẳn ba mẫu tự C.H.U thay vì viết thẳng là CHỮ thì chữ không có ý nghĩa nữa.Chữ chỉ tròn vẹn ,đầy đặn khi có Nghĩa.Vì thế người ta hay nói chữ và nghĩa phải đi đôi vơí nhau.Trong Chữ Nghĩa có chữ Tâm Tình.

Ở chủ đề Tâm Tình của cô người viết tên Nếu có những bài viết mà ( nếu ) tôi không dùng thì giờ để đọc thì cũng chẳng biết cô người viết đã viết gì,đã nghĩ gì trong những cuộc đi chơi xa hoặc là những lá thư tâm tình cùng bạn....


Ở đời này,người ta thấy thiếu nhiều thứ lắm : Thiếu tình,thiếu tiền,thiếu thời gian.Và người ta có lắm khi đặt câu hỏi :

Phải chi tôi có thêm tiền,thêm tình,thêm thì giờ,thêm bạn và thêm.....

Nếu cứ ngồi mà Thêm như thế thì sẽ không bao giờ mình có đủ những điều mình muốn.Nếu cứ lẩm cẩm để đánh vòng đi dạo với những câu hỏi cho cuộc đời mình thì thời gian sẽ vuột chạy.Thời gian là một vòng tròn,nó đã như một người tình ham hố vui đâu chầu đó rồi cao xa bay chạy....

Đã có lúc,tôi cũng hay lẩm cẩm để dùng chữ NẾU. Giả tỷ như :

- Nếu trái đất này chỉ có sự hoà bình và lòng công bằng bác ái thì.....

- Nếu ở xã hội này ,ai cũng ý thức được công việc,trách nhiệm và chỗ đứng của mình ở các lãnh vực gia đình,học đường,việc giáo dục con trẻ thì ....

- Nếu những nhà lãnh tụ biết có đức độ,biết hy sinh để lo cho đất nước và con dân thì....

- Nếu từng người trong chúng ta biết hạn chế sự tiêu thụ và viết cách bảo nhau để bảo vệ môi trường thiên nhiên thì.....


Mà thôi.Thôi mà.Cứ với những chữ NẾU và sau đó là chữ THÌ như thế thì có ngồi gõ chữ mờ người đến khuya nay thì cũng sẽ không bao giờ dứt để có thể ra một quyển sách mang tên là : NẾU.



Cô bạn viết !

Tôi không có cái tham vọng ấy,tôi không thích có quyển sách tên là NẾU như thế.Chữ Nếu nghe như có điều gì trắc trở trong cái nghĩa rất hạn chế.Nếu và nếu - Nếu không xong thì sẽ Mếu !


Chữ nghĩa của con người có khi kinh khủng lắm.Chỉ cần láu táu viết sai một mẫu tự thì sẽ có chuyện chẳng lành.Mếu là một động từ lấy ra từ Mếu Máo ( con nhỏ phụng phịu mếu máo đòi quà mẹ,ông chủ mếu máo sa thải nhân viên để đóng cửa hãng xập tiệm,gã nhân tình mếu máo khi người yêu của hắn đi lấy chồng ...vân vân và vân vân.... )

Chữ nghĩa của ngôn ngữ việt có dấu để làm rõ chữ.Có lần, ai đó đuà nghịch đã viết một dọc chữ không bỏ dấu ở một cái mail gửi cho nhau và câu chuyện ấy đã được tải đi một vòng thế giới của net.Chữ của người Pháp cũng có khi có dấu ,có khi không . Pháp có cái nhà bán đồ đạc tên là Bayle - Người mình trớ đi là Bảy Lé. Pháp có nhà bán đồ trang trí ly tách,khăn bàn tên là Lethu,mình đọc trại đi là LệThu hoặc họ có cái tên họ ông bà cha mẹ đặt là Coulon - thế mà lại có kẻ láo lếu tinh nghịch đọc và phát âm trọng trẹo đi khiến người đàng hoàng phải đỏ tía mặt mũi.

Lắm khi tôi ngẫm nghĩ thấy buồn cười.Cười để đời có cái mà vui.Và như thế,chữ nghĩa cũng có thể giúp ta vui và ta cần yêu nó.Nếu không có chữ nghĩa,không còn người viết và người đọc thì chữ nghĩa chỉ là món vô dụng.

Nếu không có sự đồng cảm khi đọc thì sẽ không có luồng điện tâm giao.Người hát,người chơi đàn cần có người nghe .Ông Beethoven nếu không bị điếc từ bé thì có lẽ ông sẽ không thể nào có những bản nhạc bất hũ khi nghĩ đến người yêu để sáng tác.

Ở đời,có nhiều chữ Nếu để thắc mắc và tìm câu trả lời.Giả như cô người viết không quờ quạng ,cập bờ lờ đọc một bài viết để thắc mắc và bị " húc " thì có lẽ muôn đời cái câu hỏi vẫn không có sự trả lời.

Một bà mẹ trẻ nếu không đặt câu hỏi như sau :

- Nếu ta bỏ con để đi theo nhân tình thì con ta sẽ ra sao trong cảnh gà bố nuôi con ?

Thì.......


Những người tập tành yêu nhau nếu không đặt câu hỏi như sau :

- Nếu chúng ta không biết cách dẹp bỏ cái tôi riêng để chung sống và xây dựng thì....


Tại sao lại cứ Nếu - Nếu và Mếu như thế ?


- Đơn giản thôi theo cái nghĩa ắt có và đủ.Điều kiện chỉ có thể đáp ứng nếu ta hội đủ điều kiện khi xem xét nó qua nhưng khía cạch và sự cho phép của khả năng . Nếu ta không đủ sự ắt có ấy thì ta loại bỏ chữ Nếu ( đòi hỏi ) của mình.

Chuyện có gì khó hiểu lắm chăng ?

* Ông đem lòng đi yêu một cô tài tử điện ảnh sau khi đã là fan của cô ấy.Anh không bao giờ lấy được cô thì anh nhăn nhó đau khổ.Vì anh biết rõ một điều : Nếu anh không nổi tiếng và có chỗ đứng ngang hàng vơí cô thì yêu cầu anh cất chữ NẾU ấy vào nhà kho.

* Một Whisney Houston nếu không có một thiên tài ở giọng hát đầy sức sống thì cô sẽ không bao giờ đạt lên chỗ chót vót của hào quang và nếu như cô đừng thả đời mình theo những thác loạn thì.....


Biết là như thế.Đặt để chữ Nếu thì chúng ta đoán được điều gì có được và xảy ra sau chữ Thì và mấy cái dấu chấm ( Thì ...... ) -



Trở lại cái chuyện viết lách thì có điều để buồn vui.Hai trạng thái này còn tuỳ thuộc vào điều mình muốn diễn đạt và còn tuỳ vào sự cảm nhận từ phía người đọc.Có vài người viết văn,làm thơ lý sự : Chữ nghĩa là một trò chơi - Làm thơ là sáng tạo ,là luyến láy đánh vật vơí ý tứ,chữ nghĩa.Viết văn là cách thức hành lạc với đầu óc trí tuệ.

Trong thế giới của chữ có những luồng ánh sáng và những bóng tối.Người viết có phương cách rọi đèn vào khoảng tối nhất từ vực thẳm tâm hồn của mình.Ánh đèn của họ mạnh hay yếu ớt lu mờ là do tâm thức và sự trưởng thành của tư tưởng.Nếu chịu khó lý luận như thế thì khi viết,ta nên đặt lại sự suy nghĩ và xem xét lại kỷ thuật viết của mình.



Cô bạn viết !


Đọc đến đây,nếu cô đã mỏi mắt thì xin cô ngừng đọc.Vì đọc nhiều cũng có thể làm loãng đi chất xám của mình.Với đôi mắt díu lại thì có khi ta đọc nhầm và ta có thể bị rầy la và bị Húc.


Thấy rải rác trên mạng Net,có nhiều người rất lơ đãng khi viết và khi đọc.Viết gì ? Đọc gì ?
Có những người viết rất hăng tiết vịt và thích đánh đấm với chữ nghĩa.Và như thế,lắm khi chữ nghĩa bị méo mó và bị thương phải cần sự băng bó. Có khi,tự thấy,tự xưng tội là tôi cũng có thể nằm trong những loại người như thế.Tôi quên đi sự hiền lành nhẫn nhịn khi tôi nổi doá và lên đạn bằng chữ.

Viên đạn chữ bắn ra khỏi nòng thì không thể nào lấy lại theo kiểu bút sa gà chết.Một ông đồ nho có cái thâm thuý riêng của một kẻ sĩ đối với hạng thất phu và ông đã viết.Viết như một cách hạ thủ.Kẻ thất phu khi nhận ra điều sai lầm của mình thì đã quá trễ.


Từ câu chuyện ấy,tôi,có khi ngừng gõ trên phím chữ để nghĩ lại đôi điều :
Khi người ta đọc và không hiểu mình là do lỗi của người hay là lỗi nơi mình ? Khi quá độ,nhỡ tay,nhỡ chân húc ai bằng chữ thì làm cách nào để băng bó cho người ta ? Và có nên nhẹ tay,nhẹ mình nhẹ mẫy với họ hay không ?


Tôi đang mỏi những ngón tay trên bàn phím.Trời buổi sớm đang mưa bên ngoài.Tôi tìm thấy nhiều điều vui khi tâm tình bằng chữ.Chữ của cô bạn viết đã mang đến cho riêng tôi một niềm vui nho nhỏ.Vì nhạy cảm,vì sự thông minh của một kiểu cách khôi hài.


Vài hàng thăm cô bạn viết.
Và tôi biết mình sẽ ký một cái hợp đồng thuận thảo vơí cô.




đăng sơn.fr

___________________________




dangson.fr
NHẸ


 Buổi sáng của chú nhẹ lắm !

Nhẹ như màn sương mỏng ngoài vườn. Khu vườn và đường phố còn ngái ngủ. Ra cổng vườn, chú đứng hít thở thứ không khí trong lành của sớm tinh sương. Dường như cái gì cũng mới tinh. Mới như mùi thơm của sách vở.

Tự dưng chú nghĩ đến những hình ảnh của những quán cà phê mở sớm. Dân đi làm sớm ở đây hay có cái thú ghé vào quán, nhâm ly cái croissant và ngửi mùi cà phê thơm phức, họ đứng ở quầy nước và tán chuyện, chuyện đi đứng, chuyện làm ăn và cả chuyện về sex....

Chú nghiêng đầu ngắm ánh trăng mờ mờ trên mặt nước của hồ cá, chú ngửi mùi cây cối và cảm thấy mình nhẹ nhõm. Chú thấy nhớ chiếc xe đạp dựng ở góc vườn, tự nhiên thấy thèm đạp xe vài vòng.

Mà thôi. Chưa ăn sáng, bụng đã cồn cào, nghĩ bụng : hôm nay là ngày nghỉ của mình, cứ tuần tự sắp xếp công việc làm.

Chú đẩy cửa vào nhà bếp, pha cà phê và sửa soạn bữa ăn sáng. Vừa ăn chú vừa nghe radio ở các đài FM. Mỗi sáng sớm, chú có cái thú tìm lại những giọng nói quen của người giới thiệu chương trình hoặc người đọc tin tức...

( Bé biết không ? Chú nhớ ngày xưa, khi được bố chú cho một cái radio chạy bằng pile nhỏ xíu, chú đâm ra mê mẩn và thích thú cái trò nghe nhạc pháp và nhạc sến vào lúc đi ngủ, chú ôm khư khư cái đài phát thanh như đứa trẻ ôm con gấu mỗi khi đi ngủ. Và từ đó chú có thói quen nghe đài ).

Nghe chán phần tin tức, dự báo khí hậu, chú ấn cái cd vào máy nghe những bản nhạc chơi blue có tiếng saxo hoặc piano, violon rất nhẹ nhàng.

Bữa nay, chú quyết định cho mình là cái gì cũng nhẹ, cũng êm. Báo chí, đài truyền hình, phát thanh loan toàn những bản tin chém giết, bạo động, xuống đường biểu tình đổ máu.... Chú đâm ra sợ ! Sợ nên tìm riêng cho mình những thứ có vẻ nhẹ nhàng. Chú học được cách thức sáng chế ra một kiểu sống. Sống bằng những ý nghĩ tử tế, nhẹ và chậm.

Ở các xứ kỹ nghệ tân tiến, người ta đi làm như chạy giặc. Người ta bị stress và bị đứng tim bất đắc kỳ tử... Báo vừa kể về một người cha 45 tuổi, đang thay tã cho đứa con, ông bị kích ngất tim và ngã sập xuống đè ngộp thở con bé bébé mới 7 tháng !

Tim chú đập tốt lắm vì ngày nào chú cũng tập thể dục và đi bộ hoặc đạp xe leo dốc....

Mà thôi. Kể hoài về chú, về công việc của chú nhàm lắm.

Bây giờ đến lượt chú hỏi Bé : Bé có ngoan không ? Bé có tỉnh táo và nhẹ nhàng với cuộc đời không ?

Hôm nọ nghe Bé rên :

- Có nhiều cái phức tạp trên mạng ảo ! Có nhiều người đánh nhau, đập nhau túi bụi trên net chỉ vì một vài con chữ... Và Bé xúi chú đừng vào đọc.

Đọc làm gì hở Bé ?! Để bận tâm thêm ư ?

Theo chú nghĩ, ta chỉ nên dùng chữ của cha mẹ cho ăn học để làm đẹp thêm cho cuộc đời. Chữ có thể xem là một món quà nho nhỏ. Của cho không quan trọng, chỉ có nghĩa cử và cách cho mới là quan trọng !

Bé muốn thử không ?

Này nhé. Bé sẽ nhận được một thùng quà nhẹ tâng của chú. Bé cứ nghiêng đầu, nghiêng mắt dò hỏi xem có cái gì trong đó... Bé cứ lắc lắc - Không có tiếng động đâu vì nhẹ. Rất nhẹ ! Nhẹ như không khí.

Chú đang hình dung lúc Bé mở ra và ngơ ngẩn khi chỉ thấy vỏn vẹn có một lá thư viết bằng tay. Thư mang tên : '' Thư Từ Nơi Xa ''. Và Bé sẽ ngấu nghiến đọc. Giản dị và dễ hiểu thôi. Chú thích viết thư bằng tay như thời xưa. Khi viết, chú cố gắng nắn nót để người đọc dễ đọc. Đọc để hiểu rằng câu chữ là tặng phẩm được dâng hiến bằng tinh thần.

Bởi thế, chú không cần Bé phải nặng lòng và để tâm khi gặp phải những chủ đề đầy bất trắc và đầy những lời lẽ hằn học, hận thù của sự chửi bới. Đừng đọc để chữ nghĩa được nguyên vẹn và để tỏ lòng biết ơn tổ tiên ta đã sáng chế ra chữ nghĩa và ngôn ngữ.

Khi cần nhăn nhó hằn học, chú sẽ dùng ngôn ngữ riêng để hằn học như sau :

KINH TÌNH...


Tưởng mình vững chãi lắm
khi đã từng nếm mùi cay đắng
khi đã gục đầu trong cái lạnh của chính mình
để nát óc suy nghĩ về chữ Tình *

Con người chúng ta và những điều Bất Hạnh
tất bật, lo toan và học lóm đôi điều về thế thái nhân tình
biết cười ha hả khi trúng mánh
biết khóc, rên la khi tài sản tan tành...
biết nhiều thứ lắm từ buồn vui ( hỉ nộ )
biết dùng thủ đoạn dành cho mình một chỗ đứng !
( Dù biết rằng sau cuộc sống là chui vào lòng đất ngủ vùi ! )

- Chuyện Thiên Đàng hay Địa Ngục ư ? - Hậu xét -

Tưởng mình có bản lĩnh lắm !
Những cái Tôi, Tôi và.... Tôi
Là cái Rốn của vũ trụ đầy mê đắm

Mà thật ra....
Cái Tôi tầm thường, quái quỷ ( của chúng mình )
Chỉ là những hạt cát vô nghĩa lý
Khi đứng giữa thiên nhiên ( một mình )

Nghĩ cho nhiều rồi điên cái đầu !

Sao không học cách mở Trái Tim Nhân Ái ?
thay vì tìm phương cách làm giàu ?

Sao cứ ngoạc mồm mà cãi ?
Thay vì Yên Lặng
Để Học thêm về chữ '' Tình '' *
Học cho đến lúc xuôi tay nằm xuống
Vẫn chưa đủ hiểu thấu đáo :
'' Thế nào là Nhân Nghĩa cộng với sự thông minh ? ''
Để thương người Bất Hạnh hơn mình
Để biết Nói Dịu Dàng thay vì Cắn

( Người sinh ra không phải để Cắn! )

Cứ thử nhìn loài thú dữ
và so sánh với Mình
Để biết dù gì đi nữa
Chẳng có gì tồn tại ngoài chữ '' Tình '' *


* Nhân Ái

--------

Hoặc là :

Đứng ở NGOÀI CUỘC


Đi dạo một mình
Nhìn ngắm cuộc đời, đằng trước, đằng sau

Đằng trước : con đường ngõ hẹp
Người ta chen chúc
Chẳng ai nhường ai
Nhường một bước – có thể xem như mình mất phần
( Dại gì mà nhường ! )

Đằng sau : đầy tiếng động
Người ta hằn học, chửi bới nhau
Giữa tiếng chó sủa
Bầy chó thích kết đàn
Con người cũng thích kết đàn
Ra điều mình hợp nhất, đoàn kết
Ra điều mình che chở, bênh vực nhau

Những lời ăn, tiếng nói thua hơn nhau từng dấu ngấn

Ôi bầy người – bè đàn, tụ tập
Những ánh mắt, môi cười hỉ hả
Khi thấy có võ trường đánh đấm..

Ôi ! Loài người thích ném đá
Giữa trận chiến được bắt đầu bằng lời lẽ khích bác
Kẻ được, người thua..
Ôi ! Bầy người làm tôi ( Kẻ lạ ) - ngơ ngáo - sợ hãi !
Đành lắc đầu quay lưng như trốn chạy

Tôi chạy trốn điều gì ?
Không lẽ đứng lại ?
Bịt tai, bịt mắt mình ?

Thôi đành……


đăng sơn.fr

* - Viết để khỏi Húc - Sau những lần bị đọc và thấy những chuyện chướng tai, gai mắt - Tự Húc Mình Ên !
.....


Đó. Bé thấy chưa ? Chú đã ném thẳng những điều bực dọc như thế vào cái Chủ Đề mang tên : '' KINH TÌNH YÊU ở thế gian ''.

° ° °

Sáng nay. Sớm. Sớm để bắt đầu một ngày nhẹ nhàng.

Và Bé. Bé bắt đầu từ đâu ?



đăng sơn.fr







NHỮNG CON SỐ, NHỮNG CON CHỮ ...







Bé !


Thường khi viết thêm một bài gì trong một chủ đề nhất định,chú hay đánh số thứ tự...Đánh số như để ghi lại một thứ tự của ngày tháng,để khi cần đọc lại,chú đỡ phải mất thì giờ khi cần viết tiếp tục theo cái kiểu có mạch lạc.

Bé biết không ? Có những con số mà mình không thể nào quên như ngày sinh nhật,ngày kỷ niệm đám cưới,ngày lễ của ông bà,cha mẹ...và cả cái ngày mình thấy tình yêu vỗ cánh bay đi.

Cái trí nhớ tồi tệ của chú thì chỉ giữ lại được những con số vỏn vẹn chỉ chừng đó.Chú hay quên số của cái bảng số xe,quên cả số của cái điện thoại di động,quên cả ngày tình yêu bỏ chú mà bay xa.


Nói về tình yêu ư ? Chú thấy có cái gì đó rất mơ hồ.Mơ hồ,mờ ảo từ những ngày còn áo trắng của chú.Những hình ảnh tóc ngắn,tóc dài của ngôi trường xưa của những tảng bóng mát từ sân hoa phượng,những trang giấy lưu bút cuối năm ra trường..những và những...

Thời ấy qua nhanh quá ! Đôi khi ngồi nhớ lại,chú tiếc nuối khi nghĩ về những dòng chữ của mực xanh và giấy trắng,nghĩ về một đôi mắt đã thẹn thùng nhìn nhau.Tình cảm thời mới lớn đã không hiện rõ.Có khi thấy nhơ nhớ người tưởng mình đã yêu mà không phải là hẳn thế.Nhớ nhớ chỉ là nhớ nhớ cho đẹp ngày,đẹp tháng.Có chắc gì là mình nghĩ đến,nhớ đến vài điều thoang thoảng như gió vời vợi trên một bờ sông là mình đã yêu người ?



Thời áo trắng,thời hoa phượng vĩ ấy chú đã có những ngưòi bạn thất tình liên tục với ánh mắt buồn,với nụ cười như khóc.Có những anh chàng thất tình nặng,anh trồng cây si từng tối trước cổng nhà nàng,anh làm cả trăm bài thơ buồn thảm,buồn hơn trời rơi mưa.....Anh đau lòng khi thấy người mình say mê dạo phố,tay trong tay với một người con trai khác,nàng đã hờ hững với anh.....


Chú thì khác.Chú thích những trò mơ mộng nho nhỏ,nhẹ nhàng,chú chẳng bao giờ bắt chước những người bạn để trồng cây si.Chú sợ đau lòng vì thất tình sau một thời gian trồng cây nhớ.Chú có vài cô bạn gái để dung dăng,dung dẻ thời ấy.Mà lạ cái điều là chú hay " thương đại " mấy cái người hay đi chơi với chú.Về nhà,chú thừ người ngồi viết ba cái vớ va vớ vẩn vào một cuốn tập tạm gọi là nhật ký...
( Thời ấy,chú sợ cái tên gọi là Nhật Ký - Vì theo chú,Nhật Ký là danh từ dể dùng cho một cô bé mơ mộng viết khi muốn giữ lại những điều mình muốn diễn đạt )


Thời gian trôi,trôi.
Thỉnh thoảng chú đọc lại đôi điều mình đã viết,thấy kệch cởm và buồn cười quá,chú xé nát và vứt vào sọt rác,chú quay ra trò làm thơ và viết truyện ngắn gởi đăng báo.Thơ của chú nghiêng nặng về tính cách ủy mị như chỉ dể viết dành cho những cuộc tình dở dang.Truyện ngắn của chú có nhũng nhân vật dễ thương ( mà thương không phải dễ ) ,những nhân vật này thường hay giận hờn nhau sau khi gấu ó và cắn nhau.Sau đó thế nào họ cũng làm hòa với nhau và không bao giờ họ chán nhau để bỏ nhau.


Viết như thế,viết cứ viết.Viết như để hòa một chút đường ngòn ngọt vào ly nước chanh chua chát.Viết như để làm lòng mình dịu lại truớc những bất trắc của thời thế lúc ấy.Theo chú,chữ Tương Lai của một thằng thanh niên trước khói lửa chiến tranh và nền tảng chính trị lúc ấy đã làm chú áy náy,sợ hãi....


Thế đấy,vừa sống theo kiểu bấp bênh và vừa viết,chú đã đi qua những năm tháng có cái tên gọi là bất ổn.Chú đã có những vòng xe trên phố ở những buổi chiều,buổi tối loanh quanh thành phố nhỏ.Chú đã có những vòng ôm eo rất chặt khi chở người dạo phố hoặc chạy hàng buôn bán....

Người ấy là một cô đàn bà - trẻ con ( femme - enfant ),người có một mái tóc ngang vai,người có ánh mắt chưa nói đã cười,mơ mơ và chú thích nhìn nét môi nàng khi nàng cười với thứ ngôn ngữ của riêng nàng.Nàng hay thích mặc cái áo đầm màu trắng,Nàng làm chú ngây ngây người trong tiếng nhạc của những quán nước Saigon.....


Đẹp như thế,dịu dàng như thế để thời gian trôi,trôi ....


Có dịp,chú sẽ kể thêm cho Bé nghe thêm về những ngày Saigon cũ của chú.

Bây giờ thì nhũng con số nhỏ ở góc bên phải của màn ảnh đã nhắc chú đã đến giờ ngừng gõ phím để đi làm.

Nhũng con chữ,những con số đời là như thế.Bé hiểu không ?

đăng sơn.fr

                                                                                                    





                                                   SAU CƠN MƯA ( và Bão Tố ! )...



Bé !

... Chú muốn kể cho Bé nghe vài câu chuyện nhỏ xíu :


Mấy ngày hôm nay, cái PC của chú lăn quay ra bệnh ! Nó đình công, phản đối chủ vì đã bị bóc lột một cách tận tình dã man... Chủ nó vò đầu, bứt tóc năn nỉ cỡ nào nó cũng ù lì nín thinh.

Đúng là thứ quen ăn ngon mặc đẹp lại được sinh ra ở cái đất màu mỡ nên hở cái là đình công. Nó báo hại chú để làm mất tất cả các dữ kiện và nhất là các bộ sưu tập hình ảnh mà chú đang thực hiện để sửa soạn cho các galeries triễn lãm sắp đến bị biến mất.....

Chú cáu và oán giận. Mỗi lần như thế chú bị hoang mang và càng giận mình hơn. Mình đã không chịu khó cẩn thận lưu giữ các bản phụ ở hard disk !

Làm sao đây ? *( Sẽ phải nhờ cậu em khi cậu ấy có ngày nghỉ )

...

Chú đã mang bộ mặt đưa đám và lầm lì để lái xe đến hãng. Những bản tin tồi tệ dồn dập, những hồ sơ bệnh lý của văn phòng kẹt cứng.... Kẹt xe, chú đã đến hãng muộn. Có gã nọ đậu xe đúng chỗ dành riêng của chú, gã kên kên cái mặt khi nghe chú làu nhàu và nhất định không rời xe khỏi cái chỗ đã dành riêng.

Chú hạ kính xe, làu nhàu :

- Chỗ dành riêng, xin vui lòng đậu xe chỗ khác.

Gã đàn ông lớn tiếng :

- Giờ này đã hết giờ vào hãng. Chỗ đậu của ông đã hết hạn.

Tay này ngon và chướng. Chú thì thầm với cái '' No mất ngon, giận mất khôn '' cố hữu. Hình như bao nhiêu chất máu độc trong người chú đã dồn lên óc và đôi mắt sát sanh của mình. Chú mở mạnh cửa xe và nhào xuống, hung hãn chỉ vào mặt đối phương, chân tay chú hung hăng như một thằng du đãng đang thất tình. Chú lẩm bẩm như chỉ dành riêng câu nói cho mình nghe : ( tao bóp cổ và ăn thịt mày ngay lập tức, thằng khốn ! )

Người bạn đồng nghiệp đứng ở gần đó bay lại, dằn tay chú và ôn tồn :

- Đừng. Sơn ! Lấy chỗ đậu của tôi đi, để tôi dời xe. Chuyện đâu còn đấy. Ban quản trị sẽ để cái bảng Réservée cho cậu được rõ ràng hơn.

Gã đàn ông hiểu chuyện, vội vã bay vào xe, rời chỗ đậu. Hắn tỏ ý phiền trách thái độ mất dạy, côn đồ húc càn của chú và chú thấy xấu hổ với chính mình và với người đồng nghiệp.

Hắn ôm vai chú để dỗ dành như trẻ nít :

- Tại sao lại mất bình tĩnh ? Bình thuờng cậu đâu có như thế. Đánh đấm có lợi gì ? Giữ cái mặt lạnh là được rồi. Tỉnh lại chưa ? Tớ mời cậư ly cà phê trong văn phòng. Khách đang đợi cậu. Hôm nay có hai ca bệnh cần gấp....

...

Cả buổi sáng, chú im lìm làm việc. Chú tống một con mẹ nói nhiều vào viện tâm thần, chú đẩy cái ông mặt sưng như bị kia đi gặp một lô Psy khác và từ chối ông ta trở lại gặp chú. Đó là một gã đàn ông rất si mê đàn bà và càng mê muội, hắn càng điên.

Chú ghét loại đàn ông bị cắm sừng đầy đầu, mất tài sản mà vẫn còn nài nỉ quỵ lụy ỉ ôi :

- Chérie. Ne t'en vas pas, je t'aime encore...Sans toi, je suis seul, seul et perdu comme un chien ! - *

Gã bật khóc :

- Ông khinh thuờng tôi ? Ông có biết yêu là cái gì không ?

- Yêu là điên. Tôi ít khi bị điên.

- Ông cao ngạo quá đáng. Có ngày trời quả báo ông. Ông tầm thường trong cách nói và phương cách của ông thuộc loại hạng bét đối với những thằng Psy khác...

Chú thở dài, chấp nhận lời nguyền rủa của gã bệnh nhân. Không lẽ lại nổi cơn khùng như lúc sớm nay ?

...

Bé !

Chú cũng đang muốn nổi cơn với Bé khi nhìn cái mặt lầm lì của Bé. Thêm cái ởm ờ không ra đầu ra đuôi của Bé nữa.

Chú nhớ câu Bé nói :

'' - Bé ghét người ' lạnh ' như chú ! Bé ghét cách nói chuyện của chú. Bé... Bé.....''

Tưởng cái gì ! Càng bị Bé ghét, chú càng khoái chí. Bị Bé " thương " thì chú mới sợ. Bé cứ yên chí, cứ yên tâm mà ghét chú. Chú chẳng mất miếng thịt nào. Chú biết giữ im lặng cho đến ngày Bé nghĩ lại và biết điều hơn với chú.

Để biết điều, Bé chỉ việc áp dụng đúng theo cái toa thuốc mà chú đã gửi đến cho Bé bằng cái mail ngắn gọn :

1. Trước khi nóng giận, hãy đếm từ 01 đến 10.
2. Trước khi chửi bới và trả đũa ai, hãy đếm từ 01 đến 30 ( ba mươi giây ! )
3. Trước khi muốn cằn nhằn, hãy nhắm mắt định thần, giữ hơi thở điều hòa và suy nghĩ.
4. Trước khi chỉ trích và nói chú ' Lạnh ' như tiền, hãy phone và nhỏ giọng mời chú đi ăn cơm tối. Khi đến điểm hẹn, Bé mặc cái áo đầm màu hồng, mang theo cái đĩa nhạc loại Blue bossa nova để chú dược tỉnh táo lái xe và quên đi những điều bực dọc, để chú không nổi cơn hung hăng du đãng khi bị phiền lòng.

...

Chú tạm ngưng dòng chữ để ăn năn sám hối chuyện chú đã quá đáng xém đánh nhau ở bãi đậu xe sáng nay.


Ps / Đọc xong thư này, hãy biết điều để tử tế hơn với chú. Nếu không...



đăng sơn.fr

- - -


* - Chérie. Ne t'en vas pas, je t'aime encore...Sans toi, je suis seul, seul et perdu comme un chien ! - *

*( - Cưng ơi .Đừng bỏ anh,anh vẫn còn yêu em...Không còn em,anh cô đơn quá đỗi và anh bị lẻ loi như một chú cẩu ! - )






2 commentaires:

nds a dit…

______________



Note : Bài viết cho chủ đề :
" TâmTình - NguyệtHạ.
Sau khi lỡ tay nổi dóa và Húc !



nđs.

nguyenhuong1 a dit…

KHÔNG CÓ ANH


không có anh , em chỉ là bóng ma
trên đường đời , một cụm mây không sắc
vẫn lang thang phiêu bồng như cánh vạc
đêm sương dày nằm ngủ cành mù sa

không có anh , em chỉ là khói hương
một thẻ nhang giỗ người không quen biết
một ảo bóng tìm không gian diễm tuyệt
khoác cho mình yêu thương ai bỏ quên

không có anh , em không đủ sức đi *
về đỉnh nhớ chỉ là hư ảo trắng
gót chân em không bước nỗi trong nắng
vời núi rừng rưng lệ mắt chim di

không có anh , em chỉ là bóng ma
mà tiền kiếp đã vùi sâu dư ảnh !

*( viết theo ý lời thơ Cao Nguyên )
( không có em , thơ không đủ sức đi )

đht