jeudi 31 mai 2012

HÃY ĐỂ YÊN NHƯ VẬY ĐI NGHE.__ ( Truyện Ngắn Nhất )









HÃY ĐỂ YÊN NHƯ VẬY ĐI NGHE.
______________đăng sơn.fr
                                 











Khi không thể làm gì được,người ta hay nói với nhau : " Let it be.Hãy

để yên như vậy đi nghe "

Để yên như vậy có nghĩa là đừng thay đổi điều gì cả.Cứ để đấy rồi hẵn
hay.Đến đâu hay đến đó.
Có hai nguời quen nhau,hiểu nhau rồi yêu nhau.Hình như có người này
yêu nhiều hơn người kia.Nguời này muốn tiến tới.Người kia giật mình sợ
hãi.Sợ hay e dè ? ( Ai mà biết đuợc ? )

Hãy tạm đặt tên cho cái người này tên là Chàng và cái nguời kia tên là

Nàng cho dễ nhớ và dễ gọi.Chàng làm sao cầm đuợc lòng mình khi thấy
Nàng dễ yêu quá. Trước khi thấy Nàng dễ yêu thì Chàng thấy có những sự
dễ thuơng của Nàng. Hình như ai nói thế mà đúng.Thấy dễ thương mà
thương không phải dễ.
Có người nói rằng Thương thì cũng giống như là Yêu,người khác cãi lại

: Yêu là yêu mà Thưong là..thương.Hai cái khác nhau.Dù na ná giống
nhau khi ghép lại hai chữ ấy thành Thương Yêu hay Yêu Thương thì cũng
chả sao .


Chàng chẳng cần tìm hiểu chi cho rắc rối cái sự đời.Chàng viết thư cho
Nàng với lời lẽ mặn nồng âu yếm,chàng nói thẳng với Nàng là Chàng nhớ
Nàng ( Chưa nói yêu vội vì Chàng không muốn làm kinh động Nàng. - Khi
bị kinh động thì Nàng sẽ sống như chú chim nhỏ thấy cái cành cây cong
lại tưởng ra là cây tên của người thợ săn thì hỏng chuyện )

Nàng đọc đi đọc lại những lời âu yếm bằng chữ nghĩa kiểu của

Chàng.Thấy lòng mình có vẻ rung động lắm,nhưng Nàng im lặng vì tính
Nàng rất thận trọng,nàng cần có thời gian để yên ả mà xét lại lòng
mình.Trí nhớ của Nàng rất tốt dể nhớ lại cái thời vừa mới lớn ấy.Cũng
từng ấy nhũng cái nắm tay,nhũng lần hò hẹn và môi hôn sau những lá thư
tình ngây ngô....

Bây giờ thì Nàng muốn biết,muốn hiểu lòng dạ của Chàng và cũng muốn
hiểu rõ mình xem mình có yêu thật hay chưa ? Hay chỉ vì một chút nhớ
nhung sau những lá thư nói nhớ,nói thương của Chàng.

Ngày nhỏ giọt trôi theo ngày.Nàng cảm thấy trống vắng khi xa Chàng,khi

không có những chữ viết trên mỗi lá thư của Chàng.Hình như nỗi quạnh
hiu,nỗi trống vắng đã là cái tên không gọi được của nỗi nhớ...
Mỗi sáng,mỗi chiều,mỗi đêm Nàng thấy nhơ nhớ. Lạ kỳ. Lý trí nói với Nàng

: HÃY ĐỂ YÊN NHƯ VẬY ĐI NGHE. Trái tim nói với Nàng : " Cứ để yên nhu
vậy...Nhưng lỡ Chàng không hiểu,không chờ đưọc,Chàng bay đi thì ...


Nếu Chàng bay đi,nàng sẽ buồn lắm.Buồn hiu,buồn hắt để Nàng sẽ bắt
chước một người khi hát và ngồi viết : " Chợt Nhiên nhớ Nắng Sài Gòn "

.Ôi ! Nhớ quá .Người ơi !





 _____________________________________________





  SAO
 CỨ
 ĐỂ
 YÊN

   tình như gió cuốn trời mưa
 một thời tình đến chờ ở lại
 sao không nói - lặng thinh - sao chẳng nói
 Rồi tình bay đi ,lặng,sót sa

  nguyễnthịLoanPhiên

                               


NHỮNG ĐIỀU ĐỂ VUI...._____________________________________






* Khi Nào Ta Vui -





Ở khúc ruột của một ngày tháng nào đó,ngoài những nỗi buồn hoặc lo lắng,chúng ta có vài điều để vui.
Vui khi gặp lại nhau,tay bắt mặt mừng.
Ta tìm chỗ ngồi xuống cạnh nhau và bắt đầu cho từng câu chuyện kể.Kể thật hết cho nhau nghe về một khoảng đời sống của mình.Mình đã sống nơi đâu ? Gặp những ai và làm gì ?

Nếu đang đi dạo phố và tìm góc cạnh ánh sáng để bắt hình ảnh nhốt vào ống kính mà gặp bạn,tôi biết mình vui lắm,tôi sẽ rủ bạn chọn một cái hàng quán lộ thiên để ngồi vơí nhau.
Bạn yên tâm.Mùa này bên tôi trời đẹp lắm.Mây trắng lơ lững ở khoảng trời rất xanh.Màu xanh luôn làm nhẹ ánh mắt.

Nói về ánh mắt ư ? Đã có một thời ấy,thời xách cọ,viết chì và tập giấy đi học vẽ.Ông thầy hoạ sĩ vẽ chân dung của tôi là một người có tật và có tài.Ông còn trẻ - khoảng 30 tuổi.Cặp mắt ông có những điểm contraste của một thứ ánh sáng rất buồn bã mà tôi không tài nào hiểu được tại sao.Học viên đến xưỡng vẽ của ông không phải để hỏi về đời tư của ông.Họ cắm cúi ,chăm chỉ ngồi trước giá vẽ.Chỉ vơí một cánh tay phải còn lại,ông thầy đã dạy chúng tôi phác hoạ những nét cơ bản đầu tiên của một khuôn mặt.

Điều khó nhất trong cách vẽ chân dung đen trắng bằng bút chì là cách diễn đạt từ tia nhìn của cặp mắt.Trước tấm ảnh chân dung của anh ca sĩ Claude François thời Salut Les Copains lúc ấy,tôi đã lúng túng để không có cách nào vẽ cho ra hồn đôi mắt.

Ông thầy lại gần và nói :

- Đôi mắt của cách em không biết nói chuyện.

Giữa tiếng nhạc của bài hát Comme d'habitude - My way,tôi ngừng bút,nhìn thầy.Bàn tay mặt còn lại của ông đã cầm cái cọ gắn đầu tẩy để sửalại và tạo nên những điểm sáng lung linh trong đôi mắt người mẫu.

Ông cười nhẹ.Tôi thấy thầy mình đã đẹp và " sống " hơn đôi mắt người mẫu nạn nhân của mình.Và ông thầy hỏi tôi :

- Em thấy sao ? Ánh mắt người trong tranh nói gì ?

- Một niềm kỳ vọng vì có chất xanh trong tia nhìn...

Ông lại cười nhè nhẹ,chỉ thoáng một cái,ông dùng viết chì tôi đậm thêm cái quầng mắt bên trái của người mẫu,dùng tẩy quẹt nhẹ để làm mờ bớt vài điểm sáng trong tia nhìn,ông lại hỏi :

- Em nghĩ gì ?

Tôi nói điều tôi nghĩ.Có nghĩa là chỉ cần bắt được hoặc tẩy xoá đi một vài đường nét là ta có thể hoán chuyển được điều buồn vui trên một gương mặt người.


Những ngày lao đầu vào cọ và viết như thế đã qua đi,tôi lững thững rời xưỡng vẽ trên đường đến trường điện tử để theo khoá học ráp máy móc radio.Thành thật mà nói,tôi thấy thoải mái hơn khi ngồi vẽ,viết hoặc bấm accord trên phím cây đàn thùng hơn là ngồi đo,hàn,cắt,ráp những cái transitors ....Ngồi trước phím chữ cuả cái máy đánh chữ trong khoá học đánh máy và tốc ký,tôi thích thú nghe tiếng 10 đầu ngón tay chạy trên phím.Từ những hàng chữ hiện dần trên giấy,tôi nghĩ đến tiếng nhạc và những giọt mưa rơi.

Thế là thế.Vậy đó.Những ngày như thế của tôi đã trôi qua theo một tốc độ không thể ngừng của đời sống.Cho dến ngày tôi phải quay lưng lại với nơi có rất nhiều kỷ niệm của mình.

Có đôi lúc nhớ lại, chợt thấy mình thèm có lại những ngày cũ.Ngày cũ có bóng mát dưới tàng cây to toả bóng và đầy ấp bàn ghế của một quán ven đường,tôi đã có bạn bè thời áo trắng rời trường để xúm xít vây quanh nhau .

Những nụ cười,những màu nâu xám hoặc xanh lơ ở cửa mắt bạn bè đã cho tôi biết một điều duy nhất :
" Ta không thể nào vẽ được cái bóng của thời gian "



---


* Im Để Lắng Nghe -


Kể chuyện nhỏ cho bạn nghe rồi.Bây giờ thì tôi ngồi im để lắng nghe tiếng bạn nói.Hãy kể chuyện trường cũ tình xưa của bạn.Và khi kể chuyện,đừng rời khỏi ánh mắt tôi đang nhìn bạn.Hãy yên tâm ! Tôi đang muốn vẽ thứ ánh sáng từ tia mắt của bạn.Tôi biết tôi dùng màu gì để vẽ tấm chân dung có linh hồn của bạn.

Hãy vui khi ngồi bên nhau.




đăng sơn.fr





1 commentaire:

nds a dit…

_________________



- Đáng !