lundi 21 mai 2012

THÊM LẦN TRỞ LẠI ( Bút Ký )


**

 ( Đây là những bài viết trong tập Bút Ký THÊM MỘT LẦN NỮA
   khởi đăng từ ngày 18.05.2012 của Chúng Mình Blog )









* SẼ CÒN THÊM MỘT LẦN NỮA.


__________________






Có những ngày rất bận rộn.Bận từ sáng đến chiều tối.Càng làm việc,càng thấy thời gian trôi nhanh.Những vòng kim của cái dồng hồ không bao giờ mệt mỏi.

Tôi không phải là cái đồng hồ.Tôi biết mệt khi đứng lên rời bàn giấy.Xong một vài bài viết để tạm hài lòng với những điều mình nghĩ.Thêm một mớ giấy tờ để chuyển đi.

Chiếc xe nằm chờ ngoan ngoãn dưới cơn nắng hạ ngoài vườn. Buổi sáng của chợ búa.Thành phố đông xe,xe chạy ngược chạy xuôi.

Dân lái xe có nhiều kẻ tỉnh bơ ,ba gai.Con đường nhỏ chật cứng vậy mà cũng cứ đậu xe ngang ngược làm nghẽn đường.Tỉnh bơ.Bóp kèn. Nhăn nhăn.Xe vẫn cứ đậu chắn lối,chủ xe bỏ xe đi mất.Bà nhà tôi bắt đầu nổi nóng.Nàng mở cửa xe,đứng xuống đường,sẵn sàng " lên đạn ".

Tôi không thích thấy đàn bà nổi doá,mất đẹp.Đàn ông có nổi giận một chút thấy " oai " hơn.Tôi bảo nàng :

- Bébé.Chui vào xe.Đừng kiếm chuyện.

Nàng chui vào xe.Cái mặt hậm hực,phụng phịu.Tôi ngồi im nghe radio và chờ.


Hôm nay tôi muốn mình hiền lành như giải nắng nhẹ,như gió hây hây.Tôi muốn mình đi đứng chậm lại và thoải mái.Tôi quên cái bản tính cau có,lèo nhèo và dễ nổi nóng của mình.Xe kia chạy đến dành chỗ mình đang muốn đậu,tôi cũng chẳng nói gì,lẳng lặng đi kiếm chỗ khác.


Chờ nàng nhà đi chợ mua thịt cá,tôi tấp vào cái quán bày bàn ghế ở đầu đường,ngồi rỉ rả với ly cà phê và đọc cuốn tạp chí của Psy....

Nàng nhà tôi trở lại,mặt thấy tươi tỉnh hơn.Khi nàng nhắc đến chuyện tụ họp cuối tuần tới ở nhà bạn bè thì có một cặp đàn ông,đàn bà đến dãy bàn ghế.

Chúng tôi ngờ ngợ nhận ra nhau sau hơn 15 năm không gặp.

Người đàn bà ấy là một cô nhỏ đã ở trong ban văn nghệ của tôi thời xưa.Nàng giới thiệu người đàn ông là anh nuôi.Anh Hai.Gã hiền lành,nhút nhát bắt tay tôi.

Thế là câu chuyện bắt đầu.Mọi người nhắc qua loa đến vài chuyện của kỷ niệm cũ.Thời ấy,thời ấy.....


Người đàn ông rụt rè hỏi tôi :

- Tôi muốn hỏi một chuyện.Anh có biết nhiều về luật lao động và luật trợ cấp thất nghiệp không ?

Tôi khẽ gật đầu trong khi cô nàng người quen kể cái thảm cảnh của anh ta và câu chuyện người bóc lột người .

Ly cà phê của tôi đắng nghét theo từng lời kể.

Người đàn bà ngậm ngùi :

- Anh có thể làm giấy tờ giúp cho anh ấy không ? Chúng hiếp đáp anh ấy như một người nô lệ.

Tôi gật đầu trong ánh mắt hiền lành của người đàn ông mới quen và nói với anh ta :

- Xong vụ này thì ông nên kiếm cái chùa mà tu.


Tôi chìa cho hai người cái carte visite.Tôi biết trận chiến đời khác của tôi sẽ bắt đầu.Tôi không đi tu.Tôi biết tôi sẽ phải làm gì thêm một lần nữa .....




đăng sơn.fr















  • THÊM LẦN TRỞ LẠI






    _______________________________________






    Mỗi lần ăn uống xong với bạn bè,tôi có cái thú lang thang dạo đêm.Những chỗ đến từ nhà bạn vẫn là những đoạn đường thả bộ.Một mình thong dong với bóng tối nhả xuống từ hàng đèn đường,ngắm những khu vườn đầy hoa yên tĩnh,nhìn thoáng vào những ô cửa sổ sáng đèn ấm cúng,có lúc tôi được nhìn thấy hai ba người ngồi rủ rỉ tán chuyện bên nhau quanh chiếc bàn bếp....

    Biết mình có thể là người dễ hoà nhập vào đám đông,tôi vẫn biết cách thoát khỏi cái đám đông.Họ có sự náo nhiệt ồn ào của họ.Họ nói về thị trường chứng khoáng,nói về nền chính trị bè đảng,nói về tình đời,tình người...lúc tôi rời bàn để sửa soạn cuộc dạo tối thì họ đang kể,đang nói về một cặp vợ chồng đại gia oan nghiệp đang bị suy xụp nguy khốn vì nhà nước đang làm khó dễ qua những thủ doạn gian manh của họ....Có những câu kết luận là làm ác thì trả ác.Có kẻ im lặng ngẫm nghĩ,có kẻ hỉ hả vỗ tay như trả được mối thâm thù nào đó.


    Tôi đứng ngoài cuộc chiến.Tôi thích sự yên tĩnh để lòng không náo động.Người ta đã học đủ các mánh lới để hại nhau,người đời biết oán ghét nhau để không học bài học biết đùm nhau,thương nhau.Có phải là như thế không ?

    Không đi tìm câu trả lời khi nghĩ đến những điều quá quắc trên đời,tôi đứng thơ thẩn ngó mấy con đường cuốn nhau dài heo hút.Bóng tối đầy,thỉnh thoảng có vài chiếc xe đạp cọc cạch chạy ngang,thảng hoặc có tiếng chó sủa vu vơ đuổi theo bước chân bộ hành.

    Đi bộ như thế,loanh quanh một chập lâu,tôi đẩy cổng trở vào phòng ăn chỗ đang tụ tập.

    Có người bảo tôi :

    - Thật uổng cho anh.Anh không được nghe một câu tuyên bố quan trọng.

    Người khác chỉ tay vào cặp vợ chồng đã lìa nhau từ 4 năm.Nói :

    - Ông chồng thú tội đã làm vợ nhà buồn và muốn quay về.


    Tôi cười.Các bạn của tôi,ai cũng tốt lành khi muốn cặp này xum họp và đã khuyên giải lắm lần.Cô vợ ngồi yên thin thít.

    Tôi nhìn mặt cô,nói vơí cô :

    - Em bé ! Em còn chờ gì nữa .? Làm đám cưới lại thì anh sẽ làm phù rể và lo về phần chụp ảnh.


    Cô ngồi im im.Mặt có nét ỉm buồn và không nói câu nào mặc cho biết bao người nhao nhao thuận tình khuyến khích.Cô chống tay lên cằm,mái tóc chảy xuống vai để tư lự.

    Tôi muốn cáu lắm nhưng tôn trọng cách buồn bã im như hến của cô.Tôi nói là tôi để cho cô 3 ngày để suy nghĩ và báo cho chúng tôi cái tin mừng.Cô lại ngồi yên.Mắt không nói lên điều gì phấn khởi.Tình yêu của cô đã liệt hoặc chết hẳn hẳn rồi hay sao ?


    Tôi vào phòng khách bên cạnh của nhà bạn,lục lạo lấy một tờ giấy trắng gấp làm tư.Ở một mặt giấy- tôi ngồi xuống và hí hoáy viết :



    " Em gái thân !


    Hãy trở lại vơí nhau nếu còn có thể.Đừng để thời gian đóng bụi nếu còn yêu nhau "




    Vỗ vai cô,tôi kẹp mẫu giấy dươí ly nước của cô.Ánh mắt cô cúi xuống,mở tờ giấy rất nhanh và đọc rất nhanh.Cô lại quay đi yên lặng.


    Từ lúc ấy đến suốt buổi đêm ca hát,khiêu vũ,tôi không nghe cô nói câu nào.Lúc chia tay nhau,cô chào tôi đi về .Liếc trên bàn tiệc,tôi thấy mẫu giấy viết của mình vẫn gấp làm tư nằm lại ở giữa ly tách.




    Đêm lạnh chìm sâu theo mùi vườn ẩm từ một trận mưa rào bao ngày trước.Tôi mở cửa xe với cái ý nghĩ tội nghiệp cho dòng chữ của mình .Thật tình mà thấy chữ nghĩa đôi khi rất vô dụng khi mà lòng con người ta đã thật sự nguội lạnh.Tình yêu là một cái gì đó mà tôi không tài nào hiểu rõ.Mà tôi hỏi lại vơí chính mình : " Thắc mắc,đăm chiêu chuyện tình yêu còn sống hay đã tắt thở của họ để làm gì ? "


    đăng sơn.fr



    THÊM MỘT LẦN KHÔNG YÊN TĨNH.

     Gần cuối tuần,tìm được cho mình một chút rảnh rỗi.
    Như một thong thả,chậm nhịp giữa vòng quay của đời sống.
    Đời sống của những dòng xe kẹt lối trên xa lộ những buổi sáng,buổi chiều…Nếu đứng từ trên cao để nhìn xuống sự di chuyển lưu thông,lắm lúc ta có cảm tưởng nhìn một đàn kiến đang lũ lượt kéo nhau đi….

    Có được một chỗ ngồi thoải mái ở hàng hiên quán nước buổi chiều,vác cuốn sách mà bạn đã cho mượn đã cả tháng nay mà không có thì giờ đọc cho xong cả gần 500 trang.

    Bạn đã háu hỉnh nheo mắt :
    - Nhà ngươi thích những điều rắc rối của cuộc đời và hay đặt những câu hỏi ..Ha ha; Đọc thử quyển này đi rồi sẽ có những câu trả lời cho những câu hỏi bình thưòng nhất.Tha hồ có đề tài để viết nhé.

    Sách có một cái tựa lòng thòng thấy ghét và dễ nực :
    ‘’ POURQUOI LES HOMMES N’ECOUTENT JAMAIS RIEN
    Et LES FEMMES NE SAVENT PAS LIRE LES CARTES ROUTIERES ‘’
    ** by Allan et Barbara Pease .
    ( Tại sao đàn ông không chịu lắng nghe và đàn bà không biết đọc bản đồ ? )

    Đại khái theo cái Ông bà nhà Tâm Lý học oái oăm này, đàn ông và đàn bà đưọc sinh ra và sẵn có những cấu trúc tâm sinh học rất khác biệt nhau và từ đó họ có sự nhận định rất trái ngược và là mầm mống tranh chấp cãi vã từ những việc đáng lẽ rất tầm thuờng từ lúc gặp nhau…..

    Sách được chia ra nhiều chủ đề và phải cần nhiều thì giờ để đọc….và cũng phải ‘’ đừng quên trả sách ‘’ cho khổ chủ.Nạn mượn sách và quên không hoàn trả là một cái xấu của nhiều người !
    Mình đã khốn khổ không ít với cái tệ nạn này.Không lẽ bạn quên khuấy,mình cũng mất trí nhớ quên đòi ?. Đòi hoài như đòi nợ cũng kỳ.Kỳ ở chỗ sách cho muợn lại bị người mượn cho người khác mượn và từ từ…chìm vào lãng quên….

    Đang ngắm cảnh chiều xuống và chúi mũi đọc một đoạn rất thú vị xảy ra trong bộ óc của hai giới tính thì có một người đàn ông đứng trước mặt.
    Dáng khẩn khoản,lịch sự :
    - Xin lỗi ông, đã hết chỗ,xin cho ngồi cùng bàn được không ?

    Gật đầu chìa tay.Lại sung sướng du hành trên trang sách.

    Gã đàn ông lên tiếng sau khi ngồi tán câu chuyện gì đó với bàn bên cạnh.
    - Ông bạn này,xin hỏi vài câu xem sao ?
    - …. !!! ???
    - À , à. Để tôi cất lon bia này ra chỗ khác,nếu không ông bạn lại bảo tôi say…
    Gã đàn ông,dáng lừng khừng dúi lon bia chừng nửa lít vào một góc kẹt,trở lại bàn ngồi.

    Mắt Gã nhìn xoáy vào mắt tôi,lạ kỳ :
    - Ông bạn có nghĩ là sự hiện diện của chúng ta có ích lợi trên thế gian này không ?
    - ….
    - Sao Ông không trả lời tôi ? Tại sao mình khác loài thú vật để phải khổ với cái đầu óc của mình hở ông ?
    - ….
    - Um ,um… Con người mình có nhiều phi lý và mâu thuẩn phải không ?
    - …..
    - Ông đang đọc cái gì vậy ? Ông có tin nổi mấy cái thằng viết lách không ông ? Chúng nó cũng mù tịt như chúng mình ..ha ha….Cuộc đời này chán thật.Tôi cũng chán luôn sự im lặng của ông…Nói chuyện với tôi đi chứ.

    Lần này thì tôi hết giữ nổi sự yên lặng và tính kiên nhẫn của mình.Tôi nhìn vào đôi mắt gã :
    - Xin lỗi.Tôi không có gì để nói.
    - Ha ha ha….Ông muốn yên tĩnh để suy nghĩ ư ? Này,tôi bảo thật.Nghĩ ngợi làm quái gì ? Sống chỉ để chết mà thôi.

    Gã chạy lại hốc kẹt tìm lon bia dang uống dở dang,lại nói một tràng dài.Hình như tôi đang ngồi trước một nhân vật không được thoải mái trong đầu óc cho lắm.Hắn thèm nói,nói như một cái máy nói và không sắp đặt được cấu trúc của chủ đề để nói.

    Tôi giữ im lìm,thử lắng nghe người lạ mặt nói về điều gì nhưng không tài nào hiểu được điều hắn muốn diễn tả.
    Đành lên tiếng :
    - Ông nói xong chưa ?.Làm ơn chọn bàn khác để ngồi.Hãy để tôi yên tĩnh một mình. Đừng làm phiền tôi vì tôi không hiểu điều ông nói.
    Lại cười,tiếng cười buồn thăm thẳm. Đôi mắt hắn xa xăm đầy bóng tối.Hắn lại lải nhải như cái rẻ rách về một điều gì đó như thể không nói được ra thì chết khô,chết buồn phiền.

    Tôi gấp quyển sách ,nhẫn nại nhìn thẳng vào tròng mắt đục của người máy nói.

    Hoàng hôn xuống nhanh với tiếng lục đục sắp xếp bàn ghế.
    Quán sắp đóng cửa.Người bồi bàn ngừng tay dọn dẹp,nhìn
    tôi .vẻ ái ngại :
    - ça va ? Monsieur ?.Hắn hơi say, ông thông cảm cho hắn
    - Hình như hắn rất cô độc và thèm được nói để…

    Có tiếng người khác xen vào :
    - Ông ấy là người hiền lành,chỉ có cái tật là lấy phải cô vợ là bia,ruợu thôi ông ạ…Chúng tôi biết rành về ông ta…

    Gã ‘’ say ‘’ chìa tay cho tôi.Giọng âm u :
    - Cám ơn ông đã có lòng nghe tôi nói.Cuốn sách ông đang đọc chắc hay lắm.Bữa nào lại ra đây kể cho tôi nghe điều ông đọc nhé.Thôi chào ông.

    Gã đứng dậy,lừ đừ biến mất ở khoảng bóng tối của hàng cây trên bãi đậu xe….
    Tôi cũng đứng dậy, lừ đừ với cái cảm giác say sẫm lạ kỳ.

    Tôi làm lạ với sự im lặng của chính mình .Tôi không còn điều gì để hiểu , để nói với người lạ mặt ư ?
    Hay tại cái tựa đề của quyển sách mình đang đọc dở dang làm mình không còn biết lắng nghe ?.

    Ôi.Cái tựa đề đáng ghét như mình chiều nay !
    Đàn ông không biết nói chuyện, không biết lắng nghe và …( khác với đàn bà… )



    đăng sơn.fr
                    




    THỬ VIẾT NHANH - VIẾT GỌN VÀ VIẾT NGẮN.

    __________________________________________________ ____




    Ngày thuở nhỏ ,đi học.Giờ luận văn,thầy đọc một bài luận văn kiểu lòng thòng,thày cáu,gọi học trò :

    - Em viết cái gì vậy hả em ? Bài luận của em dài ngoằn,thiếu phẩy,thiếu chấm xuống hàng.Đây không phải là văn.


    Thằng nhỏ gãi đầu,mặt đỏ ké :

    - Thưa thầy,em là học trò,em không phải là nhà văn.


    Thầy nản chí,lắc đầu bảo trò ngồi xuống và thầy giảng một lèo về cách phân đoạn và cách viết văn.Thằng nhỏ thấy bắt đầu buồn ngủ.Nó nhìn ra khoảng trời xanh bên ô cửa lớp và tìm cách thoát hồn.


    ...



    Thời gian trôi.

    Thằng nhỏ không còn là thằng nhỏ ngồi mơ mộng ở ô cửa sổ.

    Thằng nhỏ đã thành người lớn. Đã là người lớn thì phải đối diện và ngã lên,ngã xuống vơí cuộc đời. Đôi lúc hoặc lắm lúc đụng phải chuyện đắng cay,đắng ngắt ở đời,thằng " người lớn " bỗng ngậm ngùi nhớ lại một câu nào đó ai đã nói :
    " Đời không như là mơ "

    Ừ,mà thật.Đời trần như những màn kịch mà mỗi nhân vật đời đã và đang là những nhân vật diễn tuồng.Có kẻ thiện,có kẻ ác ,rất ác.

    Thằng mang tên " Người Lớn " biết mình không bao giờ có thể trở thành một nhà văn.Cái căn cước của hắn không có cái khoảng nào để ghi cái nghề nghiệp nghe rất hãi hùng : Nhà Văn - Écrivain - Writer .

    Nhà văn là cái gì vậy ?

    Có phải là kẻ hì hục ngồi nặn tim óc để viết ?

    Viết gì cho ra hồn ? Và đọc gì để viết ?


    Thằng nhỏ mang tên Người Lớn bỗng thảng hoặc,giật mình nhớ lại lời nói của ông thầy xưa :

    " Hãy tập trung vào điều mình suy nghĩ để viết ,và hãy viết rất ngắn gọn "



    ---


    Thầy ơi !

    Em không đi học để trở thành một nhà văn.

    Đời sống này đã dạy em cách nhìn nhận đôi điều về nó.Và em viết.

    Em đã không mơ thành một nhà văn.

    Vì thế - em đang học cách suy nghĩ để viết gọn và nhanh.

    đăng sơn.fr







    THÊM CHUYỆN TÌNH XƯA ______________________________
    đăng sơn.fr








    Đọc truyện kể về một ông già.Già giữ kín,giữ nguyên mãi một mối tình xưa làm tôi nhớ lại một chuyện tình khác.

    Để tôi kể cho bạn nghe :


    Ông bạn này là dân chơi nhạc rock từ thời hyppy của Sài Gòn.Ông ta và tôi quen nhau chỉ qua mấy đám văn nghệ làm tết cho cộng đồng đây đó.Thấy ông có cái hay hay của một người nghệ sĩ,tôi làm việc chung,ông chơi solo guitar khá lả lướt và sexy.Nhìn ông thì biết là trong máu của ông có bia và nhạc.Mỗi lần đến đoạn solo thì ông bậm môi,khép mắt,quỵ gối,bò lê bò càng trên sàn nhạc ,ngó thấy mê mẩn vì phê lắm ! Chỉ có cái phiền là ông hay vặn âm thanh khá lớn,nhiều khi át cả ban nhạc làm người nghe phải co rúm người lại như những con chuột nhắt - Và chúng tôi hùng hổ,đụng nhau lộp cộp.

    Là người phụ trách đạo diễn sân khấu kiêm phần âm thanh ,tôi kéo tiếng đàn của chàng ta xuống ở phần mixage.Đang phê ,đang lên đồng,chàng ta quay lại,liếc vào dàn máy và sưng mặt để kên.Kên thì kệ ông,tôi làm công việc của tôi.Vì cái tính ngang và là thằng khá thẳng tính,tôi chẳng sợ tên nào trong ban nhạc.Không phải là kỹ sư âm thanh nhưng tôi luôn tự hào là mình có sự cân bằng và một lỗ tai âm nhạc khá chính xác và phải động thủ. Từ từ,anh nhạc sĩ rock tóc dài đến vai hiểu tôi và hăng hái làm việc chung ( cho dù nhăn cứ nhăn và có vẻ oán tôi )

    Khi bạn biết chơi nhạc thì dĩ nhiên bạn sẽ dễ dàng trong việc thu hút phái nữ khi họ biết ngẩn ngơ,lăng tăng yêu nhạc.Chuyện thường tình mà thôi,trong các buổi tập dợt văn nghệ,ông ta và cái con nhỏ tập tành ca hát lặn đi chơi và luôn luôn đến muộn.Khi đến thì họ đụng phải cái mặt hùng hục như đưa đám của tôi,vì tôi bắt buột nói điều cần nói để thu xếp.


    Có vài buổi tối buồn buồn,ông mỏi tay ,bỏ đàn ghé tôi ngồi nghe nhạc,và ông kể chuyện tình sau vài chai bia lạnh : Chuyện cô tóc dài viết chữ dẹp ở khuôn viên đại học.Hai đứa đã bên nhau rồi vì thời cuộc phải xa lià nhau.Nàng ở lại quê nhà và lấy chồng ( giống như bài không tên số 2 của Vũ Thành An ).Bên này,chàng chum chủm giữ hình của nàng trong ví và không còn biết mở cửa trái tim ( chỉ lạng qua,lạng lại qua đường vài khi mà thôi - Những người khác không phải là cô ấy ) -Mỗi,mỗi đêm,chàng lục ví,đánh đàn,gục đầu và xem hình ảnh người yêu.

    Đã bao nhiêu năm qua rồi,chàng nhạc sĩ vẫn thế.Lì lợm như bóng tối nhá nhem.


    - Ông lì lợm thế.Giữ kỷ niệm mãi như thế để làm gì ? Tôi hỏi.

    - Ông không yêu giống tôi.Đừng hỏi.Yêu là Yêu.Thế thôi.


    Phép lạ ở đời trần không bao giờ xảy đến.Ông hút thuốc,uống bia và gặm cái cô đơn thường xuyên và ông buông dàn chết trong cảnh cô quạnh. Đúng ra,đây là một chuyện tình nhạt như nước ốc.

    Đúng ra,hình ảnh của ông nhạc sĩ ấy đã chìm vào quên lãng.Chiều nay về nhà,nghe lại bản nhạc tên Chiều Trên Phá Tam Giang của Trần Thiện Thanh,tự nhiên tôi nghĩ đến ông.Ông đã yêu thích bản nhạc này đến độ nghe đi nghe lại mỗi mình nó trong cái đĩa laser dics và cứ đòi nghe mỗi lần ông ghé chơi.


    Ừ ông ! .... "Chiều trên phá Tam Giang,anh chợt nhớ em.Nhớ ôi ,niềm nhớ đến bất tận.Em ơi ! Em ơi .... "

    Có lần nghe nói,đi đâu ,ông cũng bê theo cái đía có bài hát và có lần ông đã để quên cái đĩa trên băng ghế xe hơi đóng kín cửa giữa nắng hè.Cái đĩa tủi thân co rúm lại như cái bánh đa.Và ông hì hục đi tìm mua lại cái đĩa khác.Cũng chỉ vì một bài.


    Bây giờ,nếu còn sống thì có lẽ ông nhạc sĩ ấy đã được trao cho một giải quán quân vô địch Lì.

    Bây giờ,nếu ông còn sống thì cũng sẽ có những câu viết này cho ông.


    Thật là....Thật là......





    THÊM LẦN ĐỂ GẶP LẠI ______________________________________________






    Lái xe,lạc vòng vòng.Mãi đến vòng thứ 3 thì tôi mới tìm được con đường đến nghĩa trang.Bà bạn ngồi ở phía sau có vẻ nóng ruột sợ trễ giờ nghe tụng kinh và thắp nhang cho người quá cố.

    Liếc vào đồng hồ trong xe,tôi thấy mình chẳng có gì phải gấp gáp.Gấp quá thì loạng quạng có thể gây tai nạn,vả lại cũng chẳng có gì mà phải chạy như ma đuổi khi chưa muốn nhận cái visa để lấy chuyến tàu cuối về thế giơí bên kia. ( Nghe đâu ở cõi ấy không còn sự đau khổ,bon chen,hận thù...nhưng kẹt cái là không có vụ chơi nhạc,nghe nhạc,văn nghệ văn gừng và không có người đẹp để hú hí ) Còn đang yêu đời trần tục nên tôi hãm tốc độ xe tìm đường.


    Vậy là đến.Bước từ bãi đậu xe đến nhà nguyện chỗ tiễn đưa thì thấy rất đông người.Hụt bài văn tế của ông chồng 73 tuổi đọc cho vợ 66 tuổi xuân.Nghe người ta nói ông khóc trước quan tài vợ và thề sẽ không bước thêm bước nào nữa.Tôi nghĩ thế cũng phải.Ở quãng tuổi 70 trở nên,chỉ nên yêu nhè nhẹ mà thôi,chớ nên mang còng vào cổ nữa.Sức đâu mà.... Thấy mấy ông trên 70 về Việt Nam cưới mấy cô,mấy bà xồn xồn,tôi đã thán phục và đâm hãi.

    Lúc lên rải hoa từ biệt và đốt nhang thì mắt tôi chạm vào khuôn mặt buồn thảm của thằng con trai đầu đàn của gia đình có 8 đứa con.Hắn bắt tay tôi,tôi chào hắn,chả nói năng gì.Người cần phải chia buồn là với cha hắn .Hắn thì không cần phải chia gì vơí hắn ( vì có nhiều lý do sẽ kể ở những hàng viết dươí đây )


    Sau lễ hoả táng thì mọi người lục đục kéo nhau ra cửa,người đứng lại,kẻ ngồi xuống băng ghế ơi ơí gọi nhau,chào nhau.Đây cũng là một cơ hội để gặp gỡ những người mình ít có dịp gặp trên đời.

    Trong đám người đứng ngổn ngang trước cửa thì tôi lại chạm mặt hắn - Thằng con trời đánh đầu đàn kiểu bán trời không mời thiên lôi của bà người quen vừa được thiêu xác.Nhìn cái mặt xần xùi bù xù của hắn là tôi nhớ lại và hình dung thêm được một quãng đời như cuốn phim bộ lòng thòng của hắn sau trận hắn xách súng rượt bắn bà vợ đầm kiêm nghề chủ bar buôn lậu, thầu gái và làm tú bà bao năm trước.

    Gặp hắn,thằng trời đánh thì ta nên im lặng hoặc cố chịu đựng nghe hắn chích choè kể chuyện áp phe và nghe những mưu chước quỷ thần.

    Phải im lặng hoặc cười cười ở một góc môi và nghe chuyện.Hắn mở màn ảnh cái Ipad chià cho mọi người đứng chung quanh xem một đoạn vidéo có hình con vợ mơí trẻ măng 28 tuổi .Nàng đang ỏng ẹo người quay tròn trên mặt giường cạnh cái màn ảnh LCD.Hắn báo cáo tình hình là đã về bên nhà tậu cái quán cà phê và cưới em sau một thời gian điêu đứng vào tù,ra khám bên này ...

    Có tiếng ghẹo hắn :

    - Mày già rồi,lấy làm chi con vợ trẻ như vậy ?

    - Chời ! Già đâu mà già,Tôi chưa đến 50 mà .Em này thương tôi lắm.Chịu cày.


    Để có cái ăn,ai mà chẳng chịu cày hả cái thằng hoang đàng kia ?
    Mày cũng đã " cày " thê thảm ở bên này rồi.Mày đã nổi tiếng từ bé khi trốn học ,đi hoang và hay lẻn vào các siêu thị để ăn cắp vặt.Ra đời vơí những khuôn thước mánh mung từ kiểu giả trang cụ già vào siêu thị ăn cắp rượu,máy móc đem ra ngoài bán.Đó là chưa kể những vụ cấu kết vơí các tay trong để tẩu hàng hoá trộm sau này.

    Đứng nghe tên gian hùng thao thao kể một tràng dài về " những cái thành công " của hắn ở quê nhà trong kỳ ngao du vừa rồi,tôi đâm ra bực dọc và ngứa mồm.Lùi lại vài bước để dùng thì giờ ngắm bộ vó như kẻ cướp giết người của hắn,tôi có một ý nghĩ là lạ : Phải chi cái người nằm trong hòm vừa rồi là hắn để thay cho mẹ hắn.

    Hắn sống thêm ngày nào thì những hồ sơ tội trạng ở văn phòng cảnh sát lại dầy thêm.Như có lần tôi mua xong vài món đồ ở một gian hàng bán dụng cụ cưa kéo,lúc ký cái chèque để trả tiền thì nhân viên két gọi xếp văn phòng lại để dò tên tôi trong cái danh sách những kẻ gian lận chuyên quỵt và ký ngân phiếu giả.Trong cái danh sách đó,tôi liếc mắt thấy cái tên của thằng trời đánh ấy vì hắn trùng tên họ với tôi.

    Nhân viên cửa hàng đã hỏi tôi : Ông có họ hàng gì vơí cái tên này không ? Hoặc ông có biết rõ về hắn không ?

    Thế là hoả diệm sơn chấn động.Máu giang hồ du đãng của tôi đã trở lại vơí sự dữ dội nhất.Tôi dữ dội vì nóng mặt ,xấu hổ vì có cái Họ trùng tên vơí kẻ cắp.Nó là thằng rất nổi tiếng trong giới trộm cắp.Tôi thì tôi nổi cọc chứ không nổi tiếng.


    Ôi đời ! Nhìn cái mặt hắn,nghe cái giọng oang oang vui cười của hắn trong ngày đưa đám mẹ hắn,tôi bỗng ao ước mình là ông trời để rút cái sổ hộ chiếu của hắn.


    Trái đất này,ngày càng có thêm người.Thêm người chết.Thêm trẻ sơ sinh.Và cũng sẽ có thêm những thằng con trời đánh.Xin một lần nữa có lời chung vui và xin chia buồn vơí đời.







    đăng sơn.fr




    ( Đây là những bài viết trong tập Bút Ký THÊM MỘT LẦN NỮA
    khởi đăng từ ngày 18.05.2012 của Chúng Mình Blog )









    2 commentaires:

    SongHuongNuiNgu a dit…

    thử viết lại vài chữ ni Sơn ơi . chiều qua viết 2 lần lận
    O Tím

    nds a dit…

    _


    __________________


    Quán ChúngMình đã nhận được dấu vết của OTím.

    Chúc O và các bạn đọc lúc nào cũng vui khi ghé thăm chốn này.


    Thân ái -