dimanche 6 mai 2012

THÊM MỘT LẦN NỮA - Quán VĂN







THÊM ĐIỀU CŨ KỸ.

____________________








Có một vài bạn viết hỏi thăm :

- Tại sao anh hay nhắc về kỷ niệm cũ và tại sao anh viết " Chuyện Trong Lớp Học " ? Và cách viết của anh hơi giống cách viết của Đoàn Thạch Biền ?

Tôi ầm ừ.Tôi thấy có thể trả lời một vài điểm nhỏ.


Ngày xưa,đi học.Tôi có khi sợ đi học.Ngày đầu tiên đến trường,thằng bé đã lăn đùng ra đất,gào thét ầm ĩ.Và nó chạy trốn,báo hại chị người làm phải chạy theo kiếm tìm.

Ngày thứ hai,thứ ba,nó vẫn có cái cảm giác không dược an toàn khi đi học.Cái gì cũng lạ,cũng rất xa cảnh trong nhà.Ở lớp học,nó không có mẹ nó.Nó không được mang con thỏ đen xì ở hai cái tai vào lớp.Nó hay có tật nhớ nhà,nhớ mẹ....

Thằng bé hay thui thủi với những hòn bi trong túi quần.Nó lẻ loi một mình ở giờ chơi.Nó ít bạn.


Đến năm lớp nhất thì nó có một cô bạn nhỏ,tóc cột bím.Hai đứa hay ngồi chơi với nhau trước cửa nhà thờ ngó ra cổng trường khi chờ cha mẹ đến đón.

Con nhỏ thương nó,nó có cảm tình vơí con nhỏ tóc bím và nó nghĩ rằng lớn lên sẽ lấy con nhỏ làm vợ
( Ui ! )..Lên lớp 6,con nhỏ dọn nhà đi mất.Thằng bé đành chơi với mấy thằng con trai.

Lên lớp sáu,nó có một cô giáo rất cưng nó.Cô giáo hay ngồi cạnh nó mỗi khi sửa bài và giảng bài.Cô nói nó dễ thương và đẹp trai như tài tử Alain Delon của Pháp.Nó chả biết Delon là ai.Nó tìm phim của Alain và xem thử coi đẹp trai là cái gì ?

Cô giáo hay ăn gian và cho nó nhiều điểm khi nó làm bài luận văn.Cô nói :

- Lớn lên,em sẽ là một nhà văn và em sẽ kể chuyện của Cô và Em....


Lớn lên,rời lớp thì cô giáo đi mất.Nó đi ngang nhà cô.Thấy tiếc nuối.Nó chưa kịp làm nhà văn.Trong đầu nó muốn học làm bác sĩ hoặc cùng lắm là một nhà đạo diễn điện ảnh....


Thời gian trôi.Thằng bé trở thành người lớn.Cuộc đời khốc liệt đẩy nó thành đàn ông.Có khi vững trãi.Có khi không .

Gã đàn ông bây giờ có một lớp dậy viết và diễn kịch .Một tối một lần.

Trong lớp có nhiều cô nhỏ dễ thương mà thương không phải dễ.Nhiều cô học viên đã đặt nhiều câu hỏi rất hắc búa. Lắm lúc không thể nào trả lời được.


Bây giờ nghĩ lại.Gã đàn ông không trở thành một nhà văn - Vì nhà văn theo hắn, không phải là một cái nghề để kiếm cơm.Nhà Thơ cũng thế.Hắn rất sợ đói.Và hắn nghĩ rằng : Có viết thêm một ngàn năm nữa,hắn sẽ không bao giờ là một Đoàn thạch Biền để viết : " Tình Nhỏ Làm Sao Quên "

Tạm hết chuyện.


đăng sơn.fr





THÊM NHỮNG CÂU CHUYỆN NHỎ



***




    .   VẤN ĐỀ







     Biết em đang có vấn đề khá nặng ( Khi có nhiều việc khó nghĩ trong đầu,người ta không thể nào tập trung vào một công việc,người ta tỏ vẻ buồn chán,gắt gỏng…)
Thế nên,sau giờ học,tôi gọi em ở lại.Thấy cái dáng điệu lừng khừng của em cộng thêm cặp mắt lờ đờ,tôi khẳng định được việc mình đoán để chuẩn bị câu chuyện cùng em.


Em uể oải nhét cuốn bản thảo vào cái cặp xách tay :
- Thầy muốn gì ?
- Tôi muốn nói chuyện với em
- Mình có gì để nói sau buổi học ?!

Tôi nén tiếng thở dài.Nếu tôi bực dọc để khởi đầu câu chuyện thì người có ‘’ vấn đề ‘’ là tôi chứ không phải em.
Tôi thử đẩy em đến một thái độ nặng hơn :
- Bản kịch của em viết khá tệ !
Quả nhiên,em có phản ứng :
- Lúc mới vào nghề,các bản kịch của thầy có khá không ?
- ….
Em nặng tay,mãnh liệt hơn :
- Khi chập chững vào nghề dậy,khả năng của thầy có hơn bây giờ không ?
Mái tóc cứng của em hình như cứng hơn với ánh mắt quất thẳng. Đôi má em đỏ ửng.Tôi hít một hơi dài,mời em ngồi xuống ghế.Em không ngồi, đứng chéo chân,hai tay thọc sâu vào túi quần, đôi vai đẩy thẳng ra phía trước.Dáng khiêu khích như hình ảnh của một con bò rừng.Loại Bò rừng háu húc.

Tôi lùi lại hai bước,giữ yên lặng và bắt đầu đếm thầm trong bụng..1,2,3,4,5…
Tôi đếm chậm để chúng ta cùng dùng thời gian để hạ hỏa.Tôi dịu giọng :
- Mấy tháng trước,bài viết của em rất khá.Có hai bản kịch rất thành công.Hội đồng thành phố đã chọn kịch của em để tôi đạo diễn.Sau này em lơ là,bỏ khá nhiều buổi học.và không tập dượt.Em có chuyện buồn,phải không ?
Con bò rừng dịu lại,giọng nó ngập ngừng :


- Sao thầy biết ?

Tôi biết điều em biết.Tôi biết em tránh hàng ghế đầu để ngồi ở cuối phòng học.Mắt em mất thần và hay ngó mông lung lên trần nhà lúc nghe giảng bài.Em đi lạc với chính em.
- Sao ? Nói đi,tôi nghe.
Giọng em bực cáu,hoẵng sâu :
- Tôi chẳng có gì để nói.Tôi …
- Tôi có thể giúp em
- Thật không ? Tôi đang chán đời,chán tất cả…

Tôi không thấy vui khi nghe câu chán đời.Em còn trẻ quá, đầy nhựa sống.Thôi được.Nếu em không tiện nói thì tôi để em nói với người khác có khả năng hơn.
Tôi đặt tay lên vai em,nhẹ nhàng :
- Thế này đi.Tôi có cách giúp em vui và được khuây khỏa.Sự thành công sẽ trở lại với em.

Em yên lặng khi tôi ngồi vào bàn để viết mấy chữ ngắn ngủi cho bạn tôi :

‘’ Cher confrère et ami Alain.
Je t’envoie ce jeune homme de 24 ans.Il a besoin de nous ( surtout toi ! )
Ne prends pas de note d’honoraire comme client.Je m’occupe le reste.
Ps : Passe moi un coup de fil si nécessaire . ‘’ *
----



Buổi tối tháng 5 ,trời nhả đầy sương lạnh,thấy cái bóng dáng em lủi thủi khi mở cửa xe ở parking,tôi cảm thấy ướt lạnh.Không phải vì hơi sương,không phải vì trời lạnh mang hơi ẩm mà vì khóe mắt tôi tự dưng ướt.



đăng sơn.fr
( Viết tặng Alex – Atelier d’écriture







Aucun commentaire: