.
ĐI tìm HƠI ẤM
_____________________________
Mấy hôm nay trời đổ lạnh để gần chấm dứt muà đông.Khi không trời đổ tuyết trắng xóa,đài radio báo động vơí những bản tin tai nạn lưu thông.Đài nói có những người không nhà,không cửa chết ngoài đường ( những lít rượu đỏ nằm lăn lóc chìa cái vỏ không bên cạnh không làm họ đủ ấm - Có người từ chối nhân viên của hiệp hội thiện nguyện mang xe đến mời họ vào các viện tị nạn...Có người thui thủi chùm lên người cái bao ny lông mỏng manh để chết cóng.....)
Những bản tin,những hình ảnh như thế chẳng làm ai vui.Người ta có thể ướt và cay mắt khi thấy một loạt nghệ sĩ ,ca sĩ xúm nhau ca hát hàng năm để quyên tiền giúp người nghèo bên cạnh những kẻ thừa mứa ăn chơi ném tiền qua cửa sổ ở những hộp đêm trụy lạc suốt đêm...
Chuyện buồn,chuyện chết cóng thì ở đâu cũng có.Bạn nghĩ gì khi xe bạn ngừng ở trạm đèn đỏ dươí mưa,trong xe bạn đang ấm áp,đang nghe nhạc tình du dương và bạn thấy một bà cụ già còng lưng đang lầm lũi mở nắp thùng rác tìm đồ ăn ? Bạn và tôi,chúng ta nghĩ gì,làm gì khi về quê nhà,ngồi nhởn nhơ ăn uống ở hàng quán có khách đại gia,ném cái nhìn qua bên kia lề đường để thấy con bé lem luốt đang bế đúa em nhỏ mồ côi xin ăn ?
Chúng ta đang sung sướng,đang ăn ngon mặc đẹp lắm,chúng ta đang nhở nhơ như chuyện một thằng hạng bần cùng bên này,mua cái vé máy bay về nước,chơi bảnh lê la khều gái tiếp thị,khều gái trong các quán karaoké hoặc bắt bò lạc kiểu " giúp đỡ " một con bé ốm nhom thất thểu bằng cách đưa bé vào phòng trọ và xong việc thì ném cho con bé một nhúm tiền để gọi là trả công giúp kẻ khó khăn....
Trời bên này đang lạnh cóng.Rời văn phòng một hội thiện nguyện,tôi kéo cao cổ áo biết mình thêm lạnh...
đăng sơn.fr
_____________________________
** ViếtĐểLàmGì.
MỞ CỬA _
____________________________
Có khi nào bạn đi ngang một cái tiệm và bạn thấy cửa đóng kín mít ?
Chữ " Đóng cửa " tòn teng trên cái bảng chỉ là chữ.Đóng cửa vì chưa đến giờ mở cửa. Còn ,nếu đọc được thêm chữ :
" Vĩnh Viễn " = Đóng Cửa Vĩnh Viễn - thì bạn nghĩ gì ?
Không biết bạn nghĩ gì để có câu trả lời riêng,nhưng tôi đã có lần đứng sựng lại theo câu chuyện nhỏ như sau :
" .... Đó là một buổi trưa mùa đông năm trước.Khi tuyết đã tan dần trên vỉa hè sau hơn một tuần lễ băng giá,tôi rời chỗ làm,ghé tiệm bán sách báo gần đó để mua vài tờ báo và tạp chí. Ngẩn người khi thấy cửa đóng kín bưng,tấm màn sắt kéo kín,trên cửa có tấm bảng to : " Đóng Cửa Vĩnh Viễn " _
Thấy lạnh.Và buồn.
Mới tuần trước,khuôn mặt của bà chủ tiệm ( trẻ,tròn trĩnh,xinh gái ) vẫn tươi rói.Nụ cười của bà luôn tỏ sự thoải mái thân tình.Bạn có thể ghé mua một cây bút,một con tem hoặc một món đồ nào đó nhỏ nhặt nhất nhưng lúc nào bà ấy cũng tặng thêm cho bạn một nụ cười tươi tắn,rạng rỡ ( nụ cười và tia nhìn ấy có khả năng làm tan những phiến băng đá cóng lạnh trong lòng bạn ).
Tôi nhớ có lần bà xông xáo lục tìm cho tôi một quyển sách nói về philo dù khách đang sắp hàng đứng đợi ở quầy rất đông.Vẫn nụ cười khả ái,bà đuà vui :
- Hôm nay là ngày hên của bạn.Tôi tử tế hơn mọi ngày đó nhé.
- Tôi muốn bầu cho bạn là người có nụ cười vui nhất thế giơí.Nghĩ sao ?
Không biết bà nghĩ gì từ một lời khen tặng.Tôi luôn ghé lại để trở thành một người khách trung thành.
Tấm bảng mang chữ Đóng Cửa ấy đã làm tôi ngơ ngác,buồn rầu như đánh mất đi một cái gì hiếm quý.Rời tiệm,tôi vào nhà thờ,đốt một ngọn nến và cầu nguyện. Chẳng biết tôi nên và phải cầu nguyện theo kiểu nào ? Vì đã từ lâu,tôi không vào nhà thờ ,đi lễ ngày chủ nhật. Cái nhà nguyện duy nhất,kín đáo nhất là nỗi thầm lặng ở bên trái của trí óc. Tôi mất đi những niềm tin ư ?
Từ lúc nào ? Có phải vì những bài báo,những quyển sách đã tiết lộ những chuyện động trời,động đất của những bậc mặc áo thụng và làm bậy ? Tôi có đủ vững niềm tin vào đạo giáo khi mà những người ( bao nhiêu phần trăm ? ) hướng dẫn tinh thần đã lỡ tay;lỡ hồn sằng bậy và vẫn bám trụ dậm chân ?
Bạn tôi,linh mục ở cái chỗ tôi đang lặng thinh cầu nguyện đã rời nhà thờ vì nghe đâu có vụ thuyên chuyển sau một vụ ái tình lẩm cẩm nào đó. Bạn tôi,người ôm đàn đã hát vơí tôi ở ngày cũ...
" Em như một nụ hồng,
cầu mong chẳng lạnh lùng ... "
Bạn tôi không phải là người lạnh lùng vì cái thể cách đậm đà trong lời ăn tiếng nói.Hắn đi tu theo tiếng gọi của ơn trên.Năm trước,tôi đọc tờ báo nói về ơn kêu gọi có đăng hình của bạn tôi.Hắn nói về ơn kêu gọi và nhiệm vụ ,tinh thần dấn thân để phục vụ ( Hắn cắt cho tôi bài báo để dành )
" Em như một nụ hồng,
cầu mong chẳng lạnh lùng ... "
Tôi ngồi nghĩ ngợi trong nhà thờ khá lâu , nghĩ về bà bán sách đóng cửa,nghĩ về hắn và lời bài hát nửa đêm hôm nào.Hắn thích nhạc và ca từ của Ngô Thụy Miên. ... Tôi nghĩ về lời của những người thuật câu chuyện của hắn như truyện phim xưa.
" Cái cô bé ấy đã là một nụ hồng và nàng không biết lạnh lùng,nàng mở cửa trái tim không đúng lúc và phải lúc - Tôi không trách bạn tôi khi đặt mình vào trường hợp của hắn : Phải làm cách nào để ĐÓNG CỬA - đóng thật chặt trái tim của mình ?
Lúc tôi đứng lên rời hàng ghế nhà thờ thì dàn orgue của nhà thờ trổi lên bài thánh ca.Bản nhạc này không có tên là
" Đóng cửa " hoặc tên là Tình Khúc Buồn.
Buồn thì ở đâu cũng có.Buồn nằm sẵn trên tấm bảng " đóng cửa vĩnh viễn " treo lủng lẳng trên mặt cửa tiệm sách báo.
Vậy thôi.
Khi viết những hàng chữ không được vui này,trái tim tôi không có tấm bảng đóng cửa.Tôi mở hồn tôi bằng những ngón tay.
đăng sơn.fr
CHÚNG MÌNH
... Chỗ Dành cho những điều DễThương ( Và có khi dễ ghét ) ____________________ Nous - C'est toi , c'est moi . Le temps d ' une chanson.
mardi 26 février 2013
lundi 25 février 2013
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
.
NGÀYTUYẾT
NGÀY
TUYẾTLẠNH.
______________________________________
Em có thích nhìn tuyết rơi không ?
Ở Paris của chúng mình,khi ngồi trong quán nước,nhìn ra cửa kính,ngắm trời rơi tuyết thì đẹp lắm.Hẳn là lãng mạn như một ca từ của nhạc tình.Thời ấy,còn đi học,anh loáng thoáng nghe bài Tiễn Em ..Lên xe tiễn em đi,chưa bao giờ buồn thế,trời mùa đông Paris,suốt đời làm chia ly....
Trời ạ ! Hôm ấy là một buổi trưa nắng chang chang,nắng Saigon đổ lửa,chỉ còn cách là dựng xe vào vách tường,chui vào cái quán có quạt trần,gọi ly cà phê đá ngồi nghe nhạc tình.Và nghe bài Tiễn Em,tưởng tượng mình đang đứng ở nhà ga Paris đưa em đi xa và cay cay con mắt.
Trời ơi ! Hôm ấy,ngồi thu người nhỏ tí ti ở cái góc quán cũng là hôm anh bị thất tình lần thứ ( ...... ) ( Khỏi đếm chi cho mệt ! )
Mặt anh đã sưng lên trông xấu xí tệ hai lắm.Bạn bè anh đã hay chửi bơí anh,chúng nói anh là kẻ lãng mạn vô ý thức.Vì,bởi,tại.....
Anh đã phạm vào những lỗi lầm tai hại khi ngẩn ngơ như chim sẻ nhìn ngắm những vạt áo dài tha thiết...Bài thơ của cái ông Áo Lụa Hà Đông đã hại anh.Những câu văn viết kể chuyện theo mái tóc trên vai áo dài trắng cũng hại anh.Học xong thì phải hành.Hành xác,hành thân,có nghĩa là cũng thui thủi nhút nhát đi theo nàng trên một ngõ về và sợ nàng ta bắt gặp quả tang thì ê mặt lắm.
Làm sao ? Làm sao để viết thư làm quen người ta ? Chữ nghĩa của mình sao mà ít ỏi quá !?
Khi nặn óc tìm ra chữ để viết thì thằng mắc dịch khác đã cua được nàng rồi.Thế là......
Đành thất tình chừng vài tháng ,rồi quên,rồi lại giở trò thất tình .Cứ như thế,chỉ thấy mình tốn tiền ngồi quán nghe lại những bản nhạc kiểu tình ngu,tình phụ.Khi rời ghế trung học,trời thấy tội,trời thương cho gặp mấy nhỏ khác ở văn khoa,ở luật khoa rồi cũng bị vuột người ta.Có người suốt ngày chỉ văn thơ.Văn thơ mà nhịn đói hoặc gặm bánh mì khi hẹn nhau ở công viên thì thảm lắm !
Dù yêu văn,yêu thơ nhưng anh lại quá thực tế khi trường đời vật anh lắm cú ngã quay lơ.
_
Bây giờ,trời đang đầy gió và tuyết phau phau trắng,xe cộ đang dầm mưa trắng đầy ấp khu phố.Bây giờ đang ở cuối đông,ngồi ở cái quán vắng thưa,chợt dưng thèm nghe lại bài Lên xe tiễn em đi mà lại sờ sợ ( nghe nhạc buồn quá,chẳng may nó lậm vào người thì xui xẻo lắm,em ! Chẳng may,em nghe được như thế,em chướng lên,em bỏ anh ra đi thì...... )
Sáng nay,anh cũng đang muốn nổi cơn,nổi cọc vì nhiều thứ muộn phiền bao quanh.Khi nổi cáu thì anh biết mình rất xấu tính,anh sẽ đâm ra ghét những bản nhạc kích động ồn ào,ghét luôn những ca sĩ đời,ca sĩ Net cứ ư ư những bản nhạc thất tình da diết trông như những kẻ táo bón quanh niên....
Khi cạu cọ,anh đâm ra muốn húc,húc lung tung,húc những mối tình ảo trong thế giới ảo,húc những kẻ hoa dạng lá cành thay tên đổi họ như thay áo và cũng có thể anh húc cả em ( một kẻ đã chui tọt vào đáy tim anh và đang ngọ nguậy .............. )
Trời đang tuyết rơi.Sáng nay,Paris lạnh lắm.Lắm !
đăng sơn.fr
samedi 23 février 2013
CHỢT NHIÊN
lundi 18 février 2013
VIẾT ĐỂ KHỎI LÀM THƠ
..
VIẾT ĐỂ KHỎI LÀM THƠ
Càng về khuya thì các chương trình ở radio càng hay. Đài RMC đang nói về Sex và sự phụ tình.Sợ chuyện tình phụ,tôi đổi đài nghe qua France Bleu,nghe ký giả phỏng vấn một ông bầu ca nhạc cho cái concert sắp tơí mang chủ đề " Buồn Bã " vơí sự tham dự của các ca sĩ thời 80.
Ký giả hỏi :
- Tại sao lại có đêm ca nhạc mang tên là Buồn Bã - Déprimant ?
Ông bầu cười tươi :
- Lâu lâu mình buồn chút thì thấy vui.Ông ơi !
Lạ thật ! Ngày nắng cần ngày mưa để chuyển đề.Con người mình giống như thời tiết.Vui quá thì cũng cần có vài cái buồn buồn.Để có những điều buồn và vui,tôi như kẻ tản bộ thả bước chân,nắm bắt những quang cảnh của đời sống,chỉ cần ra chợ búa,tôi ngừng lại ở những cảnh trí khá đẹp : Thay vì bày hàng hoá ở một quày hàng như người ta thì người đàn ông kia dựng cái dù màu vàng rực trên chiếc xe đạp ba bánh có thiết cụ bày hàng,ông bán tranh ảnh,bán những chiếc vòng kiểu thủ công nghệ rất dễ thương.Cách bày hàng rất trang nhã.
Tôi chụp vài tấm ảnh từ phía sau lưng quày hàng của ông.Tắt máy ảnh,bước lại chào ông :
- Ông là nhà thơ hả ông ?
Bàn tay bắt tay rất chặt.Cái đuôi tóc cột bím ra phía sau.Bộ râu quai nón biết nở nụ cười :
- Sao ông gọi tôi là nhà thơ ? Tôi không biết làm thơ đâu ông....
Tôi ngắm những bức tranh có chữ ký tên Joel của ông,bắt chước ông để cười vui :
- Có cần là nhà thơ để làm thơ không ông ?
Cái ông không biết làm thơ cười dòn :
- Ông nói lạ ! Nhà thơ là sao há ?
- Là kẻ làm dịu đi đời sống của mình.Ông nghĩ sao ?
Hai kẻ đàn ông chia sẻ vơí nhau những cảm nghĩ về đời sống : Chỉ cần một lúc đi dạo,ngừng chân ngắm nhìn một cậu bé đang chiêm ngưỡng một cảnh đẹp,thằng bé cong hai cánh tay ra dáng đang chụp ảnh bằng những ngón tay ghép lại đóng khung ngang tầm mắt,thằng bé nhoẻn miệng cười khi biết nó không cần đến một cái máy ảnh để chụp cảnh thiên nhiên.Như thế là cậu bé đang làm thơ theo một cách rất riêng.Thiên nhiên của mình là một cánh đồng ngập hoa hướng dương có chất thơ dịu,thơ ngọt
.... " Em cứ làm tình nắng
Trên mặt hoa hướng dương
Tôi pha chút màu vàng
Thả nổi nhớ ngang đường.... "
Buổi sáng như thế có tiếng nói ,tiếng cười vơí người lạ mặt,thích nghe ông kể về những lúc dong duỗi đây đó của ông vơí người phối ngẫu thấy tình,thấy vui....
Bây giờ.Trời khuya,tôi ngồi viết trong lúc cái radio đang rù rì rù rì ,thấy mình ấm áp,tôi đang thèm viết về những điều mình thích viết.
Đài đang tạm ngừng nhạc để thả bản tin khí tượng.Đài nói : " Ngày mai trời lạnh lắm ! Sẽ đóng băng đá và sau đó sẽ là một ngày hây hây đẹp.Có nắng...; "
Đó là chuyện của ngày mai - Bây giờ dươí ánh đèn ấm,giữa giọng nhạc êm của Lionel Richie đang hát Hello tình tứ,ở bài hát này,tôi đã có một ánh mắt êm,một nụ cười dịu dàng.Vì thế,tôi thử viết văn xuôi để không bao giờ xem mình là một kẻ làm thơ.....
đăng sơn.fr
....................
NGÀY
TUYẾTLẠNH.
______________________________________
Em có thích nhìn tuyết rơi không ?
Ở Paris của chúng mình,khi ngồi trong quán nước,nhìn ra cửa kính,ngắm trời rơi tuyết thì đẹp lắm.Hẳn là lãng mạn như một ca từ của nhạc tình.Thời ấy,còn đi học,anh loáng thoáng nghe bài Tiễn Em ..Lên xe tiễn em đi,chưa bao giờ buồn thế,trời mùa đông Paris,suốt đời làm chia ly....
Trời ạ ! Hôm ấy là một buổi trưa nắng chang chang,nắng Saigon đổ lửa,chỉ còn cách là dựng xe vào vách tường,chui vào cái quán có quạt trần,gọi ly cà phê đá ngồi nghe nhạc tình.Và nghe bài Tiễn Em,tưởng tượng mình đang đứng ở nhà ga Paris đưa em đi xa và cay cay con mắt.
Trời ơi ! Hôm ấy,ngồi thu người nhỏ tí ti ở cái góc quán cũng là hôm anh bị thất tình lần thứ ( ...... ) ( Khỏi đếm chi cho mệt ! )
Mặt anh đã sưng lên trông xấu xí tệ hai lắm.Bạn bè anh đã hay chửi bơí anh,chúng nói anh là kẻ lãng mạn vô ý thức.Vì,bởi,tại.....
Anh đã phạm vào những lỗi lầm tai hại khi ngẩn ngơ như chim sẻ nhìn ngắm những vạt áo dài tha thiết...Bài thơ của cái ông Áo Lụa Hà Đông đã hại anh.Những câu văn viết kể chuyện theo mái tóc trên vai áo dài trắng cũng hại anh.Học xong thì phải hành.Hành xác,hành thân,có nghĩa là cũng thui thủi nhút nhát đi theo nàng trên một ngõ về và sợ nàng ta bắt gặp quả tang thì ê mặt lắm.
Làm sao ? Làm sao để viết thư làm quen người ta ? Chữ nghĩa của mình sao mà ít ỏi quá !?
Khi nặn óc tìm ra chữ để viết thì thằng mắc dịch khác đã cua được nàng rồi.Thế là......
Đành thất tình chừng vài tháng ,rồi quên,rồi lại giở trò thất tình .Cứ như thế,chỉ thấy mình tốn tiền ngồi quán nghe lại những bản nhạc kiểu tình ngu,tình phụ.Khi rời ghế trung học,trời thấy tội,trời thương cho gặp mấy nhỏ khác ở văn khoa,ở luật khoa rồi cũng bị vuột người ta.Có người suốt ngày chỉ văn thơ.Văn thơ mà nhịn đói hoặc gặm bánh mì khi hẹn nhau ở công viên thì thảm lắm !
Dù yêu văn,yêu thơ nhưng anh lại quá thực tế khi trường đời vật anh lắm cú ngã quay lơ.
_
Bây giờ,trời đang đầy gió và tuyết phau phau trắng,xe cộ đang dầm mưa trắng đầy ấp khu phố.Bây giờ đang ở cuối đông,ngồi ở cái quán vắng thưa,chợt dưng thèm nghe lại bài Lên xe tiễn em đi mà lại sờ sợ ( nghe nhạc buồn quá,chẳng may nó lậm vào người thì xui xẻo lắm,em ! Chẳng may,em nghe được như thế,em chướng lên,em bỏ anh ra đi thì...... )
Sáng nay,anh cũng đang muốn nổi cơn,nổi cọc vì nhiều thứ muộn phiền bao quanh.Khi nổi cáu thì anh biết mình rất xấu tính,anh sẽ đâm ra ghét những bản nhạc kích động ồn ào,ghét luôn những ca sĩ đời,ca sĩ Net cứ ư ư những bản nhạc thất tình da diết trông như những kẻ táo bón quanh niên....
Khi cạu cọ,anh đâm ra muốn húc,húc lung tung,húc những mối tình ảo trong thế giới ảo,húc những kẻ hoa dạng lá cành thay tên đổi họ như thay áo và cũng có thể anh húc cả em ( một kẻ đã chui tọt vào đáy tim anh và đang ngọ nguậy .............. )
Trời đang tuyết rơi.Sáng nay,Paris lạnh lắm.Lắm !
đăng sơn.fr
dangson.fr |
VIẾT ĐỂ KHỎI LÀM THƠ
Càng về khuya thì các chương trình ở radio càng hay. Đài RMC đang nói về Sex và sự phụ tình.Sợ chuyện tình phụ,tôi đổi đài nghe qua France Bleu,nghe ký giả phỏng vấn một ông bầu ca nhạc cho cái concert sắp tơí mang chủ đề " Buồn Bã " vơí sự tham dự của các ca sĩ thời 80.
Ký giả hỏi :
- Tại sao lại có đêm ca nhạc mang tên là Buồn Bã - Déprimant ?
Ông bầu cười tươi :
- Lâu lâu mình buồn chút thì thấy vui.Ông ơi !
Lạ thật ! Ngày nắng cần ngày mưa để chuyển đề.Con người mình giống như thời tiết.Vui quá thì cũng cần có vài cái buồn buồn.Để có những điều buồn và vui,tôi như kẻ tản bộ thả bước chân,nắm bắt những quang cảnh của đời sống,chỉ cần ra chợ búa,tôi ngừng lại ở những cảnh trí khá đẹp : Thay vì bày hàng hoá ở một quày hàng như người ta thì người đàn ông kia dựng cái dù màu vàng rực trên chiếc xe đạp ba bánh có thiết cụ bày hàng,ông bán tranh ảnh,bán những chiếc vòng kiểu thủ công nghệ rất dễ thương.Cách bày hàng rất trang nhã.
Tôi chụp vài tấm ảnh từ phía sau lưng quày hàng của ông.Tắt máy ảnh,bước lại chào ông :
- Ông là nhà thơ hả ông ?
Bàn tay bắt tay rất chặt.Cái đuôi tóc cột bím ra phía sau.Bộ râu quai nón biết nở nụ cười :
- Sao ông gọi tôi là nhà thơ ? Tôi không biết làm thơ đâu ông....
Tôi ngắm những bức tranh có chữ ký tên Joel của ông,bắt chước ông để cười vui :
- Có cần là nhà thơ để làm thơ không ông ?
Cái ông không biết làm thơ cười dòn :
- Ông nói lạ ! Nhà thơ là sao há ?
- Là kẻ làm dịu đi đời sống của mình.Ông nghĩ sao ?
Hai kẻ đàn ông chia sẻ vơí nhau những cảm nghĩ về đời sống : Chỉ cần một lúc đi dạo,ngừng chân ngắm nhìn một cậu bé đang chiêm ngưỡng một cảnh đẹp,thằng bé cong hai cánh tay ra dáng đang chụp ảnh bằng những ngón tay ghép lại đóng khung ngang tầm mắt,thằng bé nhoẻn miệng cười khi biết nó không cần đến một cái máy ảnh để chụp cảnh thiên nhiên.Như thế là cậu bé đang làm thơ theo một cách rất riêng.Thiên nhiên của mình là một cánh đồng ngập hoa hướng dương có chất thơ dịu,thơ ngọt
.... " Em cứ làm tình nắng
Trên mặt hoa hướng dương
Tôi pha chút màu vàng
Thả nổi nhớ ngang đường.... "
Buổi sáng như thế có tiếng nói ,tiếng cười vơí người lạ mặt,thích nghe ông kể về những lúc dong duỗi đây đó của ông vơí người phối ngẫu thấy tình,thấy vui....
Bây giờ.Trời khuya,tôi ngồi viết trong lúc cái radio đang rù rì rù rì ,thấy mình ấm áp,tôi đang thèm viết về những điều mình thích viết.
Đài đang tạm ngừng nhạc để thả bản tin khí tượng.Đài nói : " Ngày mai trời lạnh lắm ! Sẽ đóng băng đá và sau đó sẽ là một ngày hây hây đẹp.Có nắng...; "
Đó là chuyện của ngày mai - Bây giờ dươí ánh đèn ấm,giữa giọng nhạc êm của Lionel Richie đang hát Hello tình tứ,ở bài hát này,tôi đã có một ánh mắt êm,một nụ cười dịu dàng.Vì thế,tôi thử viết văn xuôi để không bao giờ xem mình là một kẻ làm thơ.....
đăng sơn.fr
....................
NGÀY
TUYẾTLẠNH.
______________________________________
Em có thích nhìn tuyết rơi không ?
Ở Paris của chúng mình,khi ngồi trong quán nước,nhìn ra cửa kính,ngắm trời rơi tuyết thì đẹp lắm.Hẳn là lãng mạn như một ca từ của nhạc tình.Thời ấy,còn đi học,anh loáng thoáng nghe bài Tiễn Em ..Lên xe tiễn em đi,chưa bao giờ buồn thế,trời mùa đông Paris,suốt đời làm chia ly....
Trời ạ ! Hôm ấy là một buổi trưa nắng chang chang,nắng Saigon đổ lửa,chỉ còn cách là dựng xe vào vách tường,chui vào cái quán có quạt trần,gọi ly cà phê đá ngồi nghe nhạc tình.Và nghe bài Tiễn Em,tưởng tượng mình đang đứng ở nhà ga Paris đưa em đi xa và cay cay con mắt.
Trời ơi ! Hôm ấy,ngồi thu người nhỏ tí ti ở cái góc quán cũng là hôm anh bị thất tình lần thứ ( ...... ) ( Khỏi đếm chi cho mệt ! )
Mặt anh đã sưng lên trông xấu xí tệ hai lắm.Bạn bè anh đã hay chửi bơí anh,chúng nói anh là kẻ lãng mạn vô ý thức.Vì,bởi,tại.....
Anh đã phạm vào những lỗi lầm tai hại khi ngẩn ngơ như chim sẻ nhìn ngắm những vạt áo dài tha thiết...Bài thơ của cái ông Áo Lụa Hà Đông đã hại anh.Những câu văn viết kể chuyện theo mái tóc trên vai áo dài trắng cũng hại anh.Học xong thì phải hành.Hành xác,hành thân,có nghĩa là cũng thui thủi nhút nhát đi theo nàng trên một ngõ về và sợ nàng ta bắt gặp quả tang thì ê mặt lắm.
Làm sao ? Làm sao để viết thư làm quen người ta ? Chữ nghĩa của mình sao mà ít ỏi quá !?
Khi nặn óc tìm ra chữ để viết thì thằng mắc dịch khác đã cua được nàng rồi.Thế là......
Đành thất tình chừng vài tháng ,rồi quên,rồi lại giở trò thất tình .Cứ như thế,chỉ thấy mình tốn tiền ngồi quán nghe lại những bản nhạc kiểu tình ngu,tình phụ.Khi rời ghế trung học,trời thấy tội,trời thương cho gặp mấy nhỏ khác ở văn khoa,ở luật khoa rồi cũng bị vuột người ta.Có người suốt ngày chỉ văn thơ.Văn thơ mà nhịn đói hoặc gặm bánh mì khi hẹn nhau ở công viên thì thảm lắm !
Dù yêu văn,yêu thơ nhưng anh lại quá thực tế khi trường đời vật anh lắm cú ngã quay lơ.
_
Bây giờ,trời đang đầy gió và tuyết phau phau trắng,xe cộ đang dầm mưa trắng đầy ấp khu phố.Bây giờ đang ở cuối đông,ngồi ở cái quán vắng thưa,chợt dưng thèm nghe lại bài Lên xe tiễn em đi mà lại sờ sợ ( nghe nhạc buồn quá,chẳng may nó lậm vào người thì xui xẻo lắm,em ! Chẳng may,em nghe được như thế,em chướng lên,em bỏ anh ra đi thì...... )
Sáng nay,anh cũng đang muốn nổi cơn,nổi cọc vì nhiều thứ muộn phiền bao quanh.Khi nổi cáu thì anh biết mình rất xấu tính,anh sẽ đâm ra ghét những bản nhạc kích động ồn ào,ghét luôn những ca sĩ đời,ca sĩ Net cứ ư ư những bản nhạc thất tình da diết trông như những kẻ táo bón quanh niên....
Khi cạu cọ,anh đâm ra muốn húc,húc lung tung,húc những mối tình ảo trong thế giới ảo,húc những kẻ hoa dạng lá cành thay tên đổi họ như thay áo và cũng có thể anh húc cả em ( một kẻ đã chui tọt vào đáy tim anh và đang ngọ nguậy .............. )
Trời đang tuyết rơi.Sáng nay,Paris lạnh lắm.Lắm !
đăng sơn.fr
dimanche 17 février 2013
ChỗHẹnCũ
Hẹn
chiều rơi chiều
chiều ôm cơn nhớ
ta một mình,lặng lẽ đếm thời gian
người chốn nào,hỏi người có nhớ
chỗ hẹn nào,ta biết chỗ tìm nhau...
đăng sơn.fr
dangson.fr
Chỗ hẹn cũ
ta hẹn nhau ở chốn cũ ngày nào
bờ ghế đá thường hoài bàn tay ấy
chiều màu vàng như là màu thương nhớ
cánh môi mềm ta ép gửi cho nhau
@nguyênsơn.
M
Ư
A
Trời vẫn thế ,cũng cơn mưa màu xám
em đi về trời ướt áo em thêm
anh chừng đó,ngồi yên mà nhung nhớ
em ngập ngừng quay lại thấy mất em
@Eve
jeudi 14 février 2013
Ở Những Chỗ Có ngàyTìnhNhân
..
Ở NHỮNG CHỖ
CóNgàyTìnhNhân .
______________________________________
Tình yêu luôn có một chỗ đứng,chỗ ngồi rất riêng.
Khi đến vơí nhau,ta có thể chọn cách đến :
Ta có thể bắt đầu từ một khoảng trời mây qua khung cửa của người :
.. một chút gờn gợn mây,một khoảng trời đầy gió ( những từng ấy có một trái tim biết nói chuyện )
Trái tim ấy ,có khi còn bẽn lẽ rụt rè chỉ he hé mà thôi.Nhìn sâu vào sau tấm mành cửa thì sẽ có một ánh mắt :
Và từng ấy,có khi là cả một hàng rào chắn nắng của ngày đẹp :
..
Chịu khó mà lục lọi tí đỉnh,biết đâu ta tìm thấy sự lẻ loi một mình vơí những cảm giác chơ vơ đáng ngại
Tâm hồn con người là cả một khoảng ánh sáng và bóng tối từ một cảnh trí công viên có băng ghế gỗ còn trống bên tay trái dươí cụm cây rực sáng.
Sao chưa đến bên nhau.Một mình,lẻ bóng để làm gì ?
..
* Hãy đến bên nhau,ngồi xuống,bàn tay trong bàn tay.Không nói gì vơí nhau cũng chẳng sao.Miễn là ta có cho nhau những bản nhạc tình
Có phải ngày nào cũng là ngàyTìnhNhân ?
-----
đăng sơn.fr
Yes Bb !
___________________________________
Trời cho mỗi người một sự thông minh riêng biệt - không ai giống ai và chẳng nên ganh tỵ - Và trong hơn 7 tỷ con người ấy có những Nàng và Chàng.
Nàng thông minh,tuy không xuất chúng nhưng phải gọi là thông minh vơí một chỉ số Q.I khá cao.Nàng học sinh ngữ rất nhanh và nói được nhiều thứ tiếng.Chỉ cần nhìn những đôi mắt tròn xoe của những người đối thoại khi họ tỏ sự thán phục là ta có thể biết là nàng giỏi ngoại ngữ đến cỡ nào.
Chỉ có một ngôn ngữ mà nàng không tài nào học được : đó là ngôn ngữ của T.Y - Nàng dùng chữ T.Y vắn tắt như thế để tránh chữ Tình Yêu kinh dị đáng sợ.Nàng lý luận : " Yêu là đau,là khổ tâm.Thà đừng yêu.Bạn bè của nàng đứa nào đứa nấy cũng bị T.Y vật vã,khóc lên khóc xuống làm nàng kinh động.
Vậy mà....
Từ một ngày nào đó,gã đã trèo vào đời nàng.
Tâm hồn nàng ví như một căn nhà kín cổng cao tường,đèn đuốc sáng trưng,cổng nhà có gài thiết bị báo động.Vậy mà gã gỡ ngói,đục vách xâm nhập theo kiểu đạo chích bất hợp pháp.Gã ngồi lì,có khi rất vui vẻ như pháo tết ( Nàng thích nghe tiếng pháo,ngửi mùi pháo đầu năm ngày tết ) Gã,có khi,làm lì không nói năng gì ( Nàng thích cái loại lầm lầm lì lì của loại nam tính : Không có gì thì không nhì nhằng,nói dai.Đàn ông ít nói để biết lắng nghe thì vẫn hơn )
Có vài lần,nàng quay đi,đuổi khéo gã.Gã ì ra giả vờ không hiểu để mò đến ( Nàng thầm nghĩ nếu mà gã nghe lời ,bỏ đi thì có lẽ nàng sẽ buồn lắm,ít nhất là trong khoảng một thời gian rất dài .Gã mà bỏ đi,lấy ai cho nàng trút vào nỗi buồn vui ? Nhưng.Nếu gã cứ ì ra đó thì nàng sẽ ra sao ? )
Nàng im lặng,quay đi,quay lại suy tính.Những đợt sóng nhỏ cứ lăn tăn gờn gợn.Trong các bộ tự điển của Tây ban nha,của Mỹ,Pháp không có chữ " lăn tăn " của nỗi nhớ vừa đủ chín.
Nàng hoảng hốt,bàng hoàng.Vậy là sao,ta ơi ?
Gã trộm đọc được tất cả những lo lắng bất ổn trong đôi mắt đẹp có đầy biển trời ngập sóng của nàng.Gã chọn cho nàng một chỗ ngồi gọn ghẽ ở cái quán rất đẹp.Gã mân mê ngón tay út rất xinh của nàng khi ghé hơi thở vào bên tai .Giọng nhẹ hơn mây trên đầu phố .
Gã hỏi nhỏ :
- Yêu chưa ?
Nàng co rúm người,mắt lấm lét,cố giữ mình thật im lặng ( Chúa tôi ơi ! Thằng đạo chích đang tấn công mình,hắn đang vẽ hình chữ Love to tướng trên bàn tay mình )
Gã lì ăn thịt nàng bằng mắt.Trong ánh mắt hắn có dấu hỏi to bằng cái đình : " Yes Bb ? "
Nàng chỉ còn cách gật đầu.Nàng thấy mình bật khóc.
đăng sơn.fr
Ở NHỮNG CHỖ
CóNgàyTìnhNhân .
______________________________________
Tình yêu luôn có một chỗ đứng,chỗ ngồi rất riêng.
Khi đến vơí nhau,ta có thể chọn cách đến :
Ta có thể bắt đầu từ một khoảng trời mây qua khung cửa của người :
.. một chút gờn gợn mây,một khoảng trời đầy gió ( những từng ấy có một trái tim biết nói chuyện )
Trái tim ấy ,có khi còn bẽn lẽ rụt rè chỉ he hé mà thôi.Nhìn sâu vào sau tấm mành cửa thì sẽ có một ánh mắt :
Và từng ấy,có khi là cả một hàng rào chắn nắng của ngày đẹp :
..
Chịu khó mà lục lọi tí đỉnh,biết đâu ta tìm thấy sự lẻ loi một mình vơí những cảm giác chơ vơ đáng ngại
Tâm hồn con người là cả một khoảng ánh sáng và bóng tối từ một cảnh trí công viên có băng ghế gỗ còn trống bên tay trái dươí cụm cây rực sáng.
Sao chưa đến bên nhau.Một mình,lẻ bóng để làm gì ?
..
* Hãy đến bên nhau,ngồi xuống,bàn tay trong bàn tay.Không nói gì vơí nhau cũng chẳng sao.Miễn là ta có cho nhau những bản nhạc tình
Có phải ngày nào cũng là ngàyTìnhNhân ?
-----
đăng sơn.fr
___________________________________
Trời cho mỗi người một sự thông minh riêng biệt - không ai giống ai và chẳng nên ganh tỵ - Và trong hơn 7 tỷ con người ấy có những Nàng và Chàng.
Nàng thông minh,tuy không xuất chúng nhưng phải gọi là thông minh vơí một chỉ số Q.I khá cao.Nàng học sinh ngữ rất nhanh và nói được nhiều thứ tiếng.Chỉ cần nhìn những đôi mắt tròn xoe của những người đối thoại khi họ tỏ sự thán phục là ta có thể biết là nàng giỏi ngoại ngữ đến cỡ nào.
Chỉ có một ngôn ngữ mà nàng không tài nào học được : đó là ngôn ngữ của T.Y - Nàng dùng chữ T.Y vắn tắt như thế để tránh chữ Tình Yêu kinh dị đáng sợ.Nàng lý luận : " Yêu là đau,là khổ tâm.Thà đừng yêu.Bạn bè của nàng đứa nào đứa nấy cũng bị T.Y vật vã,khóc lên khóc xuống làm nàng kinh động.
Vậy mà....
Từ một ngày nào đó,gã đã trèo vào đời nàng.
Tâm hồn nàng ví như một căn nhà kín cổng cao tường,đèn đuốc sáng trưng,cổng nhà có gài thiết bị báo động.Vậy mà gã gỡ ngói,đục vách xâm nhập theo kiểu đạo chích bất hợp pháp.Gã ngồi lì,có khi rất vui vẻ như pháo tết ( Nàng thích nghe tiếng pháo,ngửi mùi pháo đầu năm ngày tết ) Gã,có khi,làm lì không nói năng gì ( Nàng thích cái loại lầm lầm lì lì của loại nam tính : Không có gì thì không nhì nhằng,nói dai.Đàn ông ít nói để biết lắng nghe thì vẫn hơn )
Có vài lần,nàng quay đi,đuổi khéo gã.Gã ì ra giả vờ không hiểu để mò đến ( Nàng thầm nghĩ nếu mà gã nghe lời ,bỏ đi thì có lẽ nàng sẽ buồn lắm,ít nhất là trong khoảng một thời gian rất dài .Gã mà bỏ đi,lấy ai cho nàng trút vào nỗi buồn vui ? Nhưng.Nếu gã cứ ì ra đó thì nàng sẽ ra sao ? )
Nàng im lặng,quay đi,quay lại suy tính.Những đợt sóng nhỏ cứ lăn tăn gờn gợn.Trong các bộ tự điển của Tây ban nha,của Mỹ,Pháp không có chữ " lăn tăn " của nỗi nhớ vừa đủ chín.
Nàng hoảng hốt,bàng hoàng.Vậy là sao,ta ơi ?
Gã trộm đọc được tất cả những lo lắng bất ổn trong đôi mắt đẹp có đầy biển trời ngập sóng của nàng.Gã chọn cho nàng một chỗ ngồi gọn ghẽ ở cái quán rất đẹp.Gã mân mê ngón tay út rất xinh của nàng khi ghé hơi thở vào bên tai .Giọng nhẹ hơn mây trên đầu phố .
Gã hỏi nhỏ :
- Yêu chưa ?
Nàng co rúm người,mắt lấm lét,cố giữ mình thật im lặng ( Chúa tôi ơi ! Thằng đạo chích đang tấn công mình,hắn đang vẽ hình chữ Love to tướng trên bàn tay mình )
Gã lì ăn thịt nàng bằng mắt.Trong ánh mắt hắn có dấu hỏi to bằng cái đình : " Yes Bb ? "
Nàng chỉ còn cách gật đầu.Nàng thấy mình bật khóc.
đăng sơn.fr
mercredi 13 février 2013
Gọi Em
.
Gọi .
anh gọi em - con đường ngập bóng tối
hàng cây vắng,nghe tiếng gió đìu hiu
cơn mưa nhỏ đã rời đồi phú núi
nghe thầm thầm một nỗi nhớ xa xôi
anh gọi em - thèm tiếng cười rưng,rưng ấy
cũng một lần,ta vấp ngã vào nhau
đăng sơn.fr
( tặng Xìtrum trong ngày TìnhNhân )
Gọi .
anh gọi em - con đường ngập bóng tối
hàng cây vắng,nghe tiếng gió đìu hiu
cơn mưa nhỏ đã rời đồi phú núi
nghe thầm thầm một nỗi nhớ xa xôi
anh gọi em - thèm tiếng cười rưng,rưng ấy
cũng một lần,ta vấp ngã vào nhau
đăng sơn.fr
( tặng Xìtrum trong ngày TìnhNhân )
vendredi 8 février 2013
LỜI TÌNH TRONG QUÁN NHẠC * 2013
.
.....
N.đăngtoàn.2012
Ở QUÁN NƯỚC
tên là " NÔ BỘC "
________________________
* by đăng sơn.fr
1. MộtChỗNgồiRiêng -
-------------------------------------------
đăng sơn .fr & Trần.K.Sơn
Ở ngoài cửa là tháng hai ,trời lạnh
Cơn mưa về chập chùng nơi đầu phố
Người ta co ro,rúm người cuối cơn gió
Hàng quán đìu hiu vắng ngắt ,vẵng tanh
Anh đẩy cửa quán,đến rất muộn
Những bản nhạc tình ầm ĩ đang khua động trên 4 vách tường
Có những kẻ mệnh danh là thi sĩ đang ngồi xúm xít đợi trao giải
( Chẳng hiểu chúng đã viết những điều gì để chờ trải chiếu cho nhau ngồi mà nhận giải ?
Chúng lập đi,lập lại những điều khuôn sáo ăn cắp và nhại lại từ những trang thơ cổ
Một Đông Hồ,một Thái Bạch mặt đỏ ké dươí ánh trăng
Chúng lấy đó làm khuôn tượng hình để làm thơ
Chúng khật khà nhâm nhi ly rượu đắng - và ảo tưởng để làm thơ
Thời bây giờ đẻ ra những Cao Bá Quát internet
Đoàn thị Điểm kiểu mơí mặc áo dài,quên mặc quần
Những Tú Xương thất nghiệp sắp hàng nhận phiếu lương thực,bán đi mua cái phone di động kiểu mơí nhất on sale...
Anh thấy mình chợt buồn bã và ái ngại cho những kẻ làm thơ như thế
Họ mở tự điển Hán Việt tra cứu cho ra vẻ
Chữ nghĩa trở thành trò chơi của hai bộ mặt rất sáo ngữ....
Anh tìm một chỗ ngồi trong góc
Im ỉm nhìn ra con đường lớn
Bỗng thèm thấy lại em
Em dươí cây dù màu tím
Em và môi hồng e thẹn trên tờ thư hồng rất nhạt
Em đi cạnh anh,nhỏ xíu,nhỏ xiu
Em làm anh thành kẻ làm thơ bất đắc dĩ
( những kẻ làm thơ có nhiều khi rất ủy mị,giả vờ than khóc )
Buổi chiều đang xuống nhanh ngoài cửa quán
Họ ( thi sĩ ) đang lần lượt đứng lên nhận giải -tưởng mình đang nhận giải Nobel hàng năm như thế
( Anh chẳng có cái giải nào mang về làm của
Thấy mình hơi buồn chun chút )
Mà thôi,thì đành như thế
Đành thui thủi yêu những gì đã viết cho em từ những chiều mưa trong quán nhạc
Rồi cứ như thế anh thành nô bộc ở trái tim em................
____________________________________________ ...
Hai đứa nhìn nhau ở góc quán.Thiên hạ đã lũ lượt rời quán .
Thằng này hỏi thằng kia :
- Eh.Ông làm thơ kiểu đó.Không sợ thiên hạ rủa sao ?
- Ai nói ông đó là thơ....
- Thì hai mình đã ký chung.
- hơ hơ ơ hơ..... Vậy mà dám gọi là Thơ đó ư ? Lãng nhách.
- Chứ thơ đúng nghĩa thìphải viết ra sao ?
Im lặng chút,rồi Trần.K.Sơn xích ghế lại bàn,ngồi viết.Nhạc đang chơi bài Baby Love - Dianna Ross hát.
2. TÌNH MƠ. Yêu người một thoáng để rồi buồn
Con dốc ấy,mùa xuân chưa kịp đến
Gót chân về,giọt mưa theo dính gót
Ngỡ lòng mình cả hạt nhớ mưa tuôn
( Trần.K.Sơn )
----------------------
- Thấy sao ,ông ?
- Thơ kiểu cổ há ? Thử bài khác xem sao ?
3.
MƯALŨ _ Xếp lại trang thư lòng chợt cũ
Một thời ngây dại cháy lòng nhau
Xếp lại buồn phiền mùa mưa lũ
Nghe vẩn vơ lòng một nỗi đau
Người xa thế,lòng ta còn ở lại
Một chốc tình tan đẫm tiếng mưa
Trần.K.Sơn
___________________________________
Thấy không khá rồi
Trời đang mưa ào ào,trời ỉu xìu như cái bánh đa ướt mà hắn viết xìu như thế làm mình ỉu theo.
Tại sao khi viết điều gì về tình yêu,người ta hay rỉ rả tình buồn theo kiểu liên khúc ?
4. BÓNG CŨ_________________
* đăng sơn.fr
....
Tôi muốn viết một bài thơ tình
Bằng một cung cách khác mọi ngày
Thử kể một chuyện tình
Loại mùi mẫn nực mùi sến
..
Tôi thử khóc lóc sầu thảm hơn bao giờ hết
Khi em sửa soạn rời xa tôi
Dấu đi tiếng cười
Như ngày nào ta yêu nhau đắm đuối
..
Để có thể viết như thế
Tôi bắt đầu bằng nỗi lặng thinh
Lắng nghe con tìm mình
Bắt đầu rỉ rên,thở than và khóc lóc
Bằng tiếng nhạc và giọng hát của một chàng ca sĩ hạng bét loại kêu đường,khóc mướn
( Và có thể một ngày nào đó,em tình cờ nghe được
Em nhăn mặt quay đi )
..
Quay đi cũng phải mà thôi,em
Tình rũ rượi nằm vạ bên thềm đất
Tình xõa tóc chờ ngày chôn cất
Quay đi em
Mặt trời vừa khuất sau đỉnh cây
Tôi thành cái bóng cũ của bóng em
Tôi rên rỉ bài thất tình rẻ tiền nhất
Quay lưng đi em
Rồi sẽ quên
Rồi sẽ quên....... ..........
dangsơn.fr
- Hết ý kiến.Nè ! Tôi cảnh cáo ông nghe.Nếu cứ làm thơ theo kiểu ngông ngông như thế thì có ngày.....
Thằng bạn bỏ lửng câu nói.Nó nhìn ra ngoài khung kính.Mưa vẫn mưa.Có lẽ mưa sẽ dầm cả buổi tối nay.Mình cũng bắt chước bạn nhìn ra quán.Hình như đâu đó có một bản tình xưa :
5. GIỌTTÌNHxưa - Ngồi đếm lại giọt tình
Tình còn đọng trong tim
Tình mưa rơi màu xám
Giọt mưa là giọt tình
Hương xưa như trở lại
Chiều đã rưng nỗi nhớ
Thấy mình buồn như thế
Đời có mấy lần vui.
đăng sơn.fr
NhữngBuổiChiềuCònMưa.
CHUYỆN
không là cổ tích _
_________________________
Tôi muốn kể em nghe
Một câu chuyện không phải là chuyện cổ tích
Thời này làm gì còn câu chuyện loại cổ tích ( ? )
Kể cho em nghe như thế
Hồn cái ông Steve Jobs của Apple sẽ sống lại
Sẽ thấy tội tình thêm một lần có tội
Câu chuyện tôi kể đơn giản lắm :
" Chuyện những ngày mưa nắng
Chuyện em ngày đó còn áo trắng
Ngày ngày hai buổi ngang trường
Tập vở ép trên ngực
Hồng hồng ở môi mắt
Y hệt bức tranh vẽ
Ta bắt gặp ánh mắt nhau
Cửa sổ linh hồn là cửa mắt
Ánh nhìn nâu nâu trông nhỏ nhoi (và có lẽ tội tình )
Một buổi mưa về như thế
Khi mình xoè bàn tay mà đếm
Là thêm một buổi trời mưa
Con đường có cái tên mà sao tôi không nhớ
Vì chỉ nhớ kịp một màu tóc và màu mắt
Rồi mình làm quen nhau
Tự nhiên,chợt nhiên ..... và bao nhiêu thứ để chợt nhiên như thế
Nụ cười em - mắc cỡ - mà tự nhiên
Trái tim tôi cứ vậy mà chợt nhiên
Em mở hé cửa tâm hồn em bé bỏng
Tôi lách mình bước vào
Đặt tên mình thành tên quán nước ở tim em
Thấy mình an nhiên,mềm dịu
Tất cả mọi thứ nơi em đều ngọt lịm
Một nụ hôn ngòn ngọt
Một vành môi ngon ngọt
Một trong những ngón tay cầm bút viết bao điều dịu ngọt !
Và như thế
Chúng ta trở thành những thứ mà thời gian là kẻ sáng tác ra chất bụi
Cho đến khi mình rời nhau - xa nhau
Những con đường đổi tên bắt bụi
Những lá thư tình của mình bám bụi thành kỷ niệm vàng vọt
Bây giờ thì...
Những cơn mưa nơi tôi ở vào những buổi chiều rơi tối
Rơi rơi kiểu lặng thinh - lặng thầm
Nghe lại một bài hát cũ
Bắt gặp lại nỗi rung động nào đó lạ kỳ
Chợt nghĩ về em và một hương vị dĩ vãng
Vẫn một điều vừa đắng,vừa ngọt
Đắng vì một cõi thời gian xa nhau - Đắng !
Ngọt vì nụ hôn ngày đó dươí cơn mưa ngòn ngọt
Và tôi thấy mình lạnh vơí mình hơn chút nữa
Khi ngồi vào bàn giấy
Nghe khoảng khắc im lặng giữa tiếng mưa rơi buổi tối
Thử viết một bài thơ tồi tệ nhất thế kỷ
Thử gọi lại tên em ( ngòn ngọt - Ơi ! Ngòn ngọt )
Và biết rằng mình vĩnh viễn xa nhau
đăng sơn.fr
- author: David Senechal (polydactyle)
____________________________
Khi mưa tạm ngừng rơi thì có thằng nhỏ bước vào quán,lại bàn chào hỏi .Tên nó là N.DuyToàn,cao,gầy.
- Hai chú ngồi đây làm gì ?
- Mày hỏi kỳ .Uống cà phê,lai rai nhớ tình cũ.
- Trời.Sao không nhớ Tình Mơí há ?
- DuyToàn có gì mơí ? Nói nghe.
Thằng nhỏ móc túi lấy bài thơ nạp mạng .Bài thơ tên là : TÌNHmơí
------------------------------
N.DuyToàn.
Giả thử như em không cũ như ngày cũ
Mới mùi ngọc lan ở đôi mắt em êm
Em thả tóc làm anh say mùi con gái
Bàn tay ấm có nụ hôn ngày mơí
Giả thử như em chẳng đi biền biệt
Để anh chờ suốt buổi tối mưa ngâu
Tình ướt mưa giữa bờ ngực em ấm
Giả tỷ như thế - mình sẽ còn nhau
....
Ơi ơi.Trời ạ !
Thì ra tình yêu nào cũng có những giọt nước giả hình thay cho những giọt lệ.
Cà phê thiếu đường ,đăng đắng.Tự dưng,ta thấy ghét cay đắng những thằng làm thơ buồn.Buồn như thế thì khi nào đời vui ?
.
.....
N.đăngtoàn.2012
Ở QUÁN NƯỚC
tên là " NÔ BỘC "
________________________
* by đăng sơn.fr
1. MộtChỗNgồiRiêng -
-------------------------------------------
đăng sơn .fr & Trần.K.Sơn
Ở ngoài cửa là tháng hai ,trời lạnh
Cơn mưa về chập chùng nơi đầu phố
Người ta co ro,rúm người cuối cơn gió
Hàng quán đìu hiu vắng ngắt ,vẵng tanh
Anh đẩy cửa quán,đến rất muộn
Những bản nhạc tình ầm ĩ đang khua động trên 4 vách tường
Có những kẻ mệnh danh là thi sĩ đang ngồi xúm xít đợi trao giải
( Chẳng hiểu chúng đã viết những điều gì để chờ trải chiếu cho nhau ngồi mà nhận giải ?
Chúng lập đi,lập lại những điều khuôn sáo ăn cắp và nhại lại từ những trang thơ cổ
Một Đông Hồ,một Thái Bạch mặt đỏ ké dươí ánh trăng
Chúng lấy đó làm khuôn tượng hình để làm thơ
Chúng khật khà nhâm nhi ly rượu đắng - và ảo tưởng để làm thơ
Thời bây giờ đẻ ra những Cao Bá Quát internet
Đoàn thị Điểm kiểu mơí mặc áo dài,quên mặc quần
Những Tú Xương thất nghiệp sắp hàng nhận phiếu lương thực,bán đi mua cái phone di động kiểu mơí nhất on sale...
Anh thấy mình chợt buồn bã và ái ngại cho những kẻ làm thơ như thế
Họ mở tự điển Hán Việt tra cứu cho ra vẻ
Chữ nghĩa trở thành trò chơi của hai bộ mặt rất sáo ngữ....
Anh tìm một chỗ ngồi trong góc
Im ỉm nhìn ra con đường lớn
Bỗng thèm thấy lại em
Em dươí cây dù màu tím
Em và môi hồng e thẹn trên tờ thư hồng rất nhạt
Em đi cạnh anh,nhỏ xíu,nhỏ xiu
Em làm anh thành kẻ làm thơ bất đắc dĩ
( những kẻ làm thơ có nhiều khi rất ủy mị,giả vờ than khóc )
Buổi chiều đang xuống nhanh ngoài cửa quán
Họ ( thi sĩ ) đang lần lượt đứng lên nhận giải -tưởng mình đang nhận giải Nobel hàng năm như thế
( Anh chẳng có cái giải nào mang về làm của
Thấy mình hơi buồn chun chút )
Mà thôi,thì đành như thế
Đành thui thủi yêu những gì đã viết cho em từ những chiều mưa trong quán nhạc
Rồi cứ như thế anh thành nô bộc ở trái tim em................
____________________________________________ ...
Hai đứa nhìn nhau ở góc quán.Thiên hạ đã lũ lượt rời quán .
Thằng này hỏi thằng kia :
- Eh.Ông làm thơ kiểu đó.Không sợ thiên hạ rủa sao ?
- Ai nói ông đó là thơ....
- Thì hai mình đã ký chung.
- hơ hơ ơ hơ..... Vậy mà dám gọi là Thơ đó ư ? Lãng nhách.
- Chứ thơ đúng nghĩa thìphải viết ra sao ?
Im lặng chút,rồi Trần.K.Sơn xích ghế lại bàn,ngồi viết.Nhạc đang chơi bài Baby Love - Dianna Ross hát.
2. TÌNH MƠ. Yêu người một thoáng để rồi buồn
Con dốc ấy,mùa xuân chưa kịp đến
Gót chân về,giọt mưa theo dính gót
Ngỡ lòng mình cả hạt nhớ mưa tuôn
( Trần.K.Sơn )
----------------------
- Thấy sao ,ông ?
- Thơ kiểu cổ há ? Thử bài khác xem sao ?
3.
MƯALŨ _ Xếp lại trang thư lòng chợt cũ
Một thời ngây dại cháy lòng nhau
Xếp lại buồn phiền mùa mưa lũ
Nghe vẩn vơ lòng một nỗi đau
Người xa thế,lòng ta còn ở lại
Một chốc tình tan đẫm tiếng mưa
Trần.K.Sơn
___________________________________
Thấy không khá rồi
Trời đang mưa ào ào,trời ỉu xìu như cái bánh đa ướt mà hắn viết xìu như thế làm mình ỉu theo.
Tại sao khi viết điều gì về tình yêu,người ta hay rỉ rả tình buồn theo kiểu liên khúc ?
4. BÓNG CŨ_________________
* đăng sơn.fr
....
Tôi muốn viết một bài thơ tình
Bằng một cung cách khác mọi ngày
Thử kể một chuyện tình
Loại mùi mẫn nực mùi sến
..
Tôi thử khóc lóc sầu thảm hơn bao giờ hết
Khi em sửa soạn rời xa tôi
Dấu đi tiếng cười
Như ngày nào ta yêu nhau đắm đuối
..
Để có thể viết như thế
Tôi bắt đầu bằng nỗi lặng thinh
Lắng nghe con tìm mình
Bắt đầu rỉ rên,thở than và khóc lóc
Bằng tiếng nhạc và giọng hát của một chàng ca sĩ hạng bét loại kêu đường,khóc mướn
( Và có thể một ngày nào đó,em tình cờ nghe được
Em nhăn mặt quay đi )
..
Quay đi cũng phải mà thôi,em
Tình rũ rượi nằm vạ bên thềm đất
Tình xõa tóc chờ ngày chôn cất
Quay đi em
Mặt trời vừa khuất sau đỉnh cây
Tôi thành cái bóng cũ của bóng em
Tôi rên rỉ bài thất tình rẻ tiền nhất
Quay lưng đi em
Rồi sẽ quên
Rồi sẽ quên....... ..........
dangsơn.fr
- Hết ý kiến.Nè ! Tôi cảnh cáo ông nghe.Nếu cứ làm thơ theo kiểu ngông ngông như thế thì có ngày.....
Thằng bạn bỏ lửng câu nói.Nó nhìn ra ngoài khung kính.Mưa vẫn mưa.Có lẽ mưa sẽ dầm cả buổi tối nay.Mình cũng bắt chước bạn nhìn ra quán.Hình như đâu đó có một bản tình xưa :
5. GIỌTTÌNHxưa - Ngồi đếm lại giọt tình
Tình còn đọng trong tim
Tình mưa rơi màu xám
Giọt mưa là giọt tình
Hương xưa như trở lại
Chiều đã rưng nỗi nhớ
Thấy mình buồn như thế
Đời có mấy lần vui.
đăng sơn.fr
NhữngBuổiChiềuCònMưa.
CHUYỆN
không là cổ tích _
_________________________
Tôi muốn kể em nghe
Một câu chuyện không phải là chuyện cổ tích
Thời này làm gì còn câu chuyện loại cổ tích ( ? )
Kể cho em nghe như thế
Hồn cái ông Steve Jobs của Apple sẽ sống lại
Sẽ thấy tội tình thêm một lần có tội
Câu chuyện tôi kể đơn giản lắm :
" Chuyện những ngày mưa nắng
Chuyện em ngày đó còn áo trắng
Ngày ngày hai buổi ngang trường
Tập vở ép trên ngực
Hồng hồng ở môi mắt
Y hệt bức tranh vẽ
Ta bắt gặp ánh mắt nhau
Cửa sổ linh hồn là cửa mắt
Ánh nhìn nâu nâu trông nhỏ nhoi (và có lẽ tội tình )
Một buổi mưa về như thế
Khi mình xoè bàn tay mà đếm
Là thêm một buổi trời mưa
Con đường có cái tên mà sao tôi không nhớ
Vì chỉ nhớ kịp một màu tóc và màu mắt
Rồi mình làm quen nhau
Tự nhiên,chợt nhiên ..... và bao nhiêu thứ để chợt nhiên như thế
Nụ cười em - mắc cỡ - mà tự nhiên
Trái tim tôi cứ vậy mà chợt nhiên
Em mở hé cửa tâm hồn em bé bỏng
Tôi lách mình bước vào
Đặt tên mình thành tên quán nước ở tim em
Thấy mình an nhiên,mềm dịu
Tất cả mọi thứ nơi em đều ngọt lịm
Một nụ hôn ngòn ngọt
Một vành môi ngon ngọt
Một trong những ngón tay cầm bút viết bao điều dịu ngọt !
Và như thế
Chúng ta trở thành những thứ mà thời gian là kẻ sáng tác ra chất bụi
Cho đến khi mình rời nhau - xa nhau
Những con đường đổi tên bắt bụi
Những lá thư tình của mình bám bụi thành kỷ niệm vàng vọt
Bây giờ thì...
Những cơn mưa nơi tôi ở vào những buổi chiều rơi tối
Rơi rơi kiểu lặng thinh - lặng thầm
Nghe lại một bài hát cũ
Bắt gặp lại nỗi rung động nào đó lạ kỳ
Chợt nghĩ về em và một hương vị dĩ vãng
Vẫn một điều vừa đắng,vừa ngọt
Đắng vì một cõi thời gian xa nhau - Đắng !
Ngọt vì nụ hôn ngày đó dươí cơn mưa ngòn ngọt
Và tôi thấy mình lạnh vơí mình hơn chút nữa
Khi ngồi vào bàn giấy
Nghe khoảng khắc im lặng giữa tiếng mưa rơi buổi tối
Thử viết một bài thơ tồi tệ nhất thế kỷ
Thử gọi lại tên em ( ngòn ngọt - Ơi ! Ngòn ngọt )
Và biết rằng mình vĩnh viễn xa nhau
đăng sơn.fr
- author: David Senechal (polydactyle)
____________________________
Khi mưa tạm ngừng rơi thì có thằng nhỏ bước vào quán,lại bàn chào hỏi .Tên nó là N.DuyToàn,cao,gầy.
- Hai chú ngồi đây làm gì ?
- Mày hỏi kỳ .Uống cà phê,lai rai nhớ tình cũ.
- Trời.Sao không nhớ Tình Mơí há ?
- DuyToàn có gì mơí ? Nói nghe.
Thằng nhỏ móc túi lấy bài thơ nạp mạng .Bài thơ tên là : TÌNHmơí
------------------------------
N.DuyToàn.
Giả thử như em không cũ như ngày cũ
Mới mùi ngọc lan ở đôi mắt em êm
Em thả tóc làm anh say mùi con gái
Bàn tay ấm có nụ hôn ngày mơí
Giả thử như em chẳng đi biền biệt
Để anh chờ suốt buổi tối mưa ngâu
Tình ướt mưa giữa bờ ngực em ấm
Giả tỷ như thế - mình sẽ còn nhau
....
Ơi ơi.Trời ạ !
Thì ra tình yêu nào cũng có những giọt nước giả hình thay cho những giọt lệ.
Cà phê thiếu đường ,đăng đắng.Tự dưng,ta thấy ghét cay đắng những thằng làm thơ buồn.Buồn như thế thì khi nào đời vui ?
.
jeudi 7 février 2013
THĂMNHAU ở NhữngNgàyThiếuNắng - photo
.
THĂMNHAU ở NhữngNgàyThiếuNắng -
Buổi sáng thứ hai.Ngày nghỉ.Trời ầm ì lai rai mưa.Thấy lòng mình làm như cũng muốn mưa sau ly cà phê dở ẹt.
Nhớ cái phòng triển lãm của ông hàng xóm nên đội mưa ghé thăm Ông. Giờ này ,thấy tên ông cũng đang lạng vèo vèo trên phố.. ( có lẽ hẳn là một lúc nào đó,ông hàng xóm cũng thấy mình rưng rưng nhớ về ngày cũ ? Những ngày mà bạn bè tụ nhau ngồi lai rai cà phê quán cóc ) .
Có khi kẻ này hỏi kẻ kia :
- Bạn vẽ dùm tôi một tấm tranh về tương lai được không ,bạn ?
Nhờ vả kiểu như thế thì hơi khó.Không phải ai cũng là họa sĩ vẽ tranh trừu tượng đâu ,bạn ơi.
Vẽ làm sao ở ngày ấy khi những hàng rào kẽm gai hôi mùi thuốc súng ? Bao bạn hữu rời áo trắng để cầm súng và đi rất xa vào miền đất lạnh ? Bao nhiêu người mẹ,người vợ ,người tình lạc mất nhau ? Tương lai là màu gì thời ấy -bạn ơi ?
Rồi câu nhờ vả ấy cũng qua đi.Nhờ nhau làm gì ? Nếu không vẽ được thì viết cho nhau.Viết bằng chữ màu gì cũng xong,miễn là có điều mà viết để giữ lại tình nhau.....
Nhưng đôi khi,chữ nghĩa bị khựng từ một khoảng không gian lồng lộng,ta chỉ cần gửi cho nhau một góc ảnh lúc lang thang bụi đời ....
Mắt nhìn lên một ô cửa -thử tìm màu nắng :
Muốn tìm thấy nhau ở một quãng phố trời đông :
Nhỡ mà không thấy nhau thì sao ?
- Câu trả lời nằm ở tấm ảnh ở dươí.Khi mà " tôi mình tôi vơí trời bơ vơ " :
Tôi nhớ ngày ấy ở một dòng sông cạn nắng :
__________
Và vì thế,người ta có thể gặp lại nhau ở chủ đề " NhữngBuổiChiềuCònMưa "
dangson.fr
________________________
đăng sơn.fr
*photos by dangson.fr.2012
.
THĂMNHAU ở NhữngNgàyThiếuNắng -
Buổi sáng thứ hai.Ngày nghỉ.Trời ầm ì lai rai mưa.Thấy lòng mình làm như cũng muốn mưa sau ly cà phê dở ẹt.
Nhớ cái phòng triển lãm của ông hàng xóm nên đội mưa ghé thăm Ông. Giờ này ,thấy tên ông cũng đang lạng vèo vèo trên phố.. ( có lẽ hẳn là một lúc nào đó,ông hàng xóm cũng thấy mình rưng rưng nhớ về ngày cũ ? Những ngày mà bạn bè tụ nhau ngồi lai rai cà phê quán cóc ) .
Có khi kẻ này hỏi kẻ kia :
- Bạn vẽ dùm tôi một tấm tranh về tương lai được không ,bạn ?
Nhờ vả kiểu như thế thì hơi khó.Không phải ai cũng là họa sĩ vẽ tranh trừu tượng đâu ,bạn ơi.
Vẽ làm sao ở ngày ấy khi những hàng rào kẽm gai hôi mùi thuốc súng ? Bao bạn hữu rời áo trắng để cầm súng và đi rất xa vào miền đất lạnh ? Bao nhiêu người mẹ,người vợ ,người tình lạc mất nhau ? Tương lai là màu gì thời ấy -bạn ơi ?
Rồi câu nhờ vả ấy cũng qua đi.Nhờ nhau làm gì ? Nếu không vẽ được thì viết cho nhau.Viết bằng chữ màu gì cũng xong,miễn là có điều mà viết để giữ lại tình nhau.....
Nhưng đôi khi,chữ nghĩa bị khựng từ một khoảng không gian lồng lộng,ta chỉ cần gửi cho nhau một góc ảnh lúc lang thang bụi đời ....
Mắt nhìn lên một ô cửa -thử tìm màu nắng :
dangson.fr |
Muốn tìm thấy nhau ở một quãng phố trời đông :
dangson.fr |
Nhỡ mà không thấy nhau thì sao ?
- Câu trả lời nằm ở tấm ảnh ở dươí.Khi mà " tôi mình tôi vơí trời bơ vơ " :
Tôi nhớ ngày ấy ở một dòng sông cạn nắng :
__________
Và vì thế,người ta có thể gặp lại nhau ở chủ đề " NhữngBuổiChiềuCònMưa "
dangson.fr
________________________
đăng sơn.fr
*photos by dangson.fr.2012
.
dangsơn.fr |
samedi 2 février 2013
ÚT 1 - ÚT 2...
.
ÚT.
( Tình yêu có khi cũng là một tai nạn ) *
____________________________
Chuyện đơn giản mà thôi.
Út thề là Út không còn yêu ai được nữa sau một lần đổ vỡ.Út thấy chán tất cả bọn đàn ông.Chúng như những dụng cụ mòn nhẵn kiểu phế thải.Chúng hễ thấy đàn bà,con gái là him híp như những con dê xồm.
Chán !
Út có kinh nghiệm từ cái hôn nhân đầu.Lấy phải cái anh mặt mũi coi được nhưng càng ở càng thấy khờ và chậm chạp.Sai đâu đánh đó lại hay bị người khác ảnh hưởng nhất là về phía gia mình mẹ và mấy bà chị.Làm như họ xúm nhau liếc ngang,liếc dọc sợ thằng con mình bị ăn hiếp.
Út hiền mà.Út chả bao giờ làm điều thất đức vơí tính tình khá thẳng thắn.Út đi làm về,lo nhà lo cửa và tiện tay sai anh chồng khờ.Không sai anh ta,anh ta ù lì.Hồi còn nhỏ,Út ao ước có người chồng hiền lành thật thà.Ai ngờ ước gì được đó : Lấy ngay anh quá hiền.Hiền như cục bột.
Cái gì mơí mơí thì thấy thích.Dần rồi thì nhàm.Út không có ý ví cái đức lang quân ấy là chiếc xe hơi.Sống như thế,rù rù như thế thì đâm chán nhau và lục đục.Út khăn gói về má của Út .Hai mẹ con hủ hỉ tối lửa tắt đèn có nhau.Vậy mà Út thấy khoẻ.
Khoẻ không được bao lâu thì Út thấy buồn buồn.Út thấy mình lâu lâu cũng trống vắng kỳ lạ.Út còn quá trẻ để sống như vị tu hành.Út không bao giờ muốn đi tu vì biết mình còn ham đi mua sắm,thích vui nhộn cười nói khi gặp bạn bè.Đời còn nhiều cái đẹp.Đẹp như những buổi Party vơí bạn.Đẹp như những lần đi ngoạn cảnh,picnic ở xa.
Bạn Út xúi : Ngươi còn trẻ mà.Kiếm ai sống chung đi.Lỡ già chát lại chổng mông gào.
Út cười mà không biết mình nên vui hay buồn nữa.Bộ ai sống một mình cũng héo hon hết hay sao ? Sống một mình thì dễ sống,chẳng hầu hạ giặt vớ,giặt khăn cho ai.Mình sống cho mình.Muốn đi đâu thì đi.Tự do như cánh chim trời bạt gió.
Út nghĩ như thế và thấy ngày qua ngày.
Ngày kia,sau buổi dạ tiệc đãi nhau trong hãng.Út đang đứng hóng mát ngoài hành lang,tay cầm ly sâm banh có những hạt lăn tăn sóng dươí ánh đèn vườn đang thơm phức mùi hoa đêm.Quay lại Út bắt gặp một đôi mắt thoáng nhìn mình.Út không để ý,rão bước dạo quanh bãi cỏ nhiều lùm cây.Thấy vài cặp đang ghì nhau vơí những nụ hôn môi,Út lãng đi cho họ tự nhiên.Khi bước lên những bậc thang đá dẫn vào phòng tiếp tân,Út lại chạm phải ánh mắt lạ ấy.Dáng người đàn ông cao,mặt xương,tóc ngắn gọn ghẽ.Anh ta nâng ly ngang tầm mắt như muốn cụng ly vơí Út.
- Cô đi dạo ngoài vườn thì hãy cẩn thận rắn rít.Người ta nói ở đây có vài loại rắn.
Út hoảng hồn dòm tới,dòm lui.Kẻ lạ cười .Giọng tự nhiên :
- Tôi nói xạo hù cô đó mà.Đừng sợ.
- Này ông nè ! Tôi ghét người hay nói xạo nhất đời.
- Xin lỗi.Đây là lần đầu tôi nói xạo cô.
Út xém cười nhưng làm nghiêm ngó kỹ khuôn mặt kẻ lạ.Ánh mắt hắn có những điểm sáng lung linh từ những ánh đèn treo ngoài vườn.Hắn cũng ngó cô và khen cô mặc cái áo đầm đen rất hợp .
- Có phải là ông đang nói xạo lần thứ hai ?
- Cô Út ! Cô làm tôi nhớ lại chuyện của Juda phản chúa ngày xưa.
Út tròn xoe con mắt.Sao hắn biết tên mình ? Hay là hắn quen vơí các bạn mình ? Làm như hắn đoán được sự ngạc nhiên trên mặt Út, hắn nói,chậm rãi :
- Tôi nghe nhiều người ở đây gọi tên Út.Ở nhà,tôi cũng là con Út nên có tên là Út Xì Trum.
- Chèm ! Cái tên Xì Trum thấy ngộ.
- Cô có thể gọi tạm tôi là Xì Trum thì tôi cám ơn cô lắm.
- Mắc gì anh cám ơn tôi ? Người dưng mà.
Út hay có cái tật sang sảng như thế.Muốn nói gì là nói,Út chẳng nể vì ai.Chuyện qua,chuyện lại một lúc rồi ra về.
Lúc ra bãi đậu xe,mở cửa xe,Út gặp lại Xì Trum.Anh ta vẫy tay chào,nói nhỏ " Lái xe cẩn thận nha cô ".Nụ cười đàn ông biến mất trong lòng xe ra cổng.
Về nhà,loay hoay thay quần áo,gỡ bỏ son phấn,nhìn thoáng ra màn đêm ngoài vườn,tụ dưng Út thấy buồn cười vơí cái tên ngồ ngộ ấy.
2.
Bẵng đi một thời gian,tình cờ gặp lại Xì Trum trong một buổi tiệc khác.Anh ta hay bỏ đám đông đi dạo ngoài vườn.Cô thấy anh ở góc ngõ sáng đèn.Cô nói như đùa : Anh đang đi tìm những con rắn ? Ở đây không có rắn.
- Cũng chẳng sao,cô.Thấy cô là đủ vui rồi.
- Ơ ơ.... Mắc gì mà anh vui ?
- Ờ há ! Người dưng mà ,phải vậy không cô Út ?
- Ủa ! Anh còn nhớ tên tôi ?
- Vì trí nhớ của cô và tôi tốt giống y nhau cho dù mình là người dưng.Cô Út nè.Cho tui làm quen.Cái tên dưng dưng nghe lạ tai và kỳ lắm.
Út không biết mình nên gật hay lắc đầu.Út nhớ là trong nhũng cuốn truyện tranh vẽ hình Xì Trum ấy,những danh từ,những động từ hay có chữ Xì Trum.Tui xì trum anh ( tui cám ơn anh ) Ta xì trum vơí nhau ( ta hẹn vơí nhau )....
Tự nhiên Út thấy vui vui.Khi vui thì Út gật đầu để nghe anh chàng reo lên : Vậy là cô xì trum rồi a ?
- Trời ! Là cái gì vậy anh ?
- Nói vậy có nghĩa là cô Út chịu hết làm người dưng.
Lần này thì Út hiểu.Út gật.
...
3.
Út ngạc nhiên vô cùng khi mở máy vi tính.Máy báo ở box có cái thư .
Mở ra đọc :
" Út đừng ngạc nhiên khi anh có địa chỉ mail của Út.Các bạn Út đã " xì trum " địa chỉ này cho anh để hỏi thăm Út.Vậy thôi.Út khoẻ lắm không ? Khi nào buồn buồn thì Út có thể viết rủ rĩ tâm tình cho vui.Anh biết đọc vì hồi nhỏ anh có đi học đàng hoàng "
Trả lời thư anh :
" Nè anh Xìtrum - Chỉ làm bạn thôi nha " Ký tên Út.
4.
Bạn thì có nhiều cách làm bạn.Út thích cách làm bạn của anh.Anh đàng hoàng ,vui vẻ và anh không khờ khạo.Anh thông minh khi nào anh muốn,và anh hay đoán đúng các ý thích của Út.
Ngày kia,ngồi vơí anh ở quán,anh nhìn Út rất lâu và anh im lặng cũng rất lâu.Út tò mò :
- Sao im ?
- Anh đang đoán ý nghĩ của Út.
Út gật đầu để anh đoán - ( Và anh đã đoán đúng gần như 97 % - - 3 phần trăm còn lại là cái lắc đầu có thể rất tệ hại của Út )
Không chờ Út trả lời,anh cầm cây bút ,viết hàng chữ nhỏ và rất thẳng hàng :
" Anh không nghĩ là em lắc đầu ,há Út ơi ! "
Út nhìn anh dịu dàng rồi quay mặt nhìn ra dãy phố.Út quên bẵng là bàn tay của Út đang nằm gọn trong bàn tay anh.
đăng sơn.fr
_____________________________
ÚT ( hai )
____________________________
@nguyênhạ & đăng sơn.fr
Nhiều gia đình không muốn có đông con,chừng 2,ba đứa là nhiều , và vì thế họ hay đặt số thứ tự theo cách sắp hàng : nhà kia có Út 1,Út 2 rồi lỡ chút đỉnh ham vui quá nên lòi ra Út lần thứ 3.Cái chuyện 1,2,3 chẳng mắc mớ gì tơí Út.Ở trong nhà Út chiếm một ngôi vị độc tôn không thể nào lung lay nên lắm lúc Út hơi quá đáng ( nhưng Út không hư )
Lúc bé,khi không được chiều,Út lăn ra đất ăn vạ và hét tướng lên nên bị đòn xưng đít cũng hơi nhiều.Lớn lên,ra đời đi làm,Út cũng hay có thói muốn người ta nghe lời mình.Lắm lúc gặp kẻ lì lợm cưỡng lại thì Út xụ mặt trong vòng mấy giờ.Biết như thế là xấu nhưng chứng nào tật nấy.
Bây giờ,gặp anh,Út thử bắt nạt anh.Bắt nạt một cách có kỷ thuật hoà âm cao cấp.Út thử giận hờn,Út thích được chiều mỗi lần theo anh ra phố.Anh không thích đi ngắm cửa hàng.Út ngoe nguẩy kiếm chuyện :
- Vậy mà nói thương tui,chiều tui chỗ nào ?
- Thì em cứ lạng,anh ngồi quán đọc báo chờ em.
- Sao hông đi chung ?
Anh nhìn Út ,cười cười,mỗi lần Út bỏ chữ " K " ở chữ Không thành tiếng " Hông " là anh biết cô đang dở chứng khùng.Anh kéo vai cô,xoa vai nhè nhẹ như dỗ trẻ nít .Anh biết nói tiếng Không có chữ K rất rõ ràng ( trong đời anh,anh đã gặp những đứa trẻ khó trị,cứng đầu,anh cho chúng đâu vào đấy ) anh im ỉm gật và lắc.Thế là Út đi mua hàng một mình.Về khoe anh,anh nói " Út đừng xài phí "
- Sao anh không khen cái này,cái kia đẹp,anh ? Hà tiện lời khen á.
Út trề môi trông rất xấu. Út nhắc lại câu khen cái áo đầm đen dạ tiệc có hở tí ngực mà đêm nào anh đã khen như kiểu làm quen.Anh gật gù,khen tàm tạm cho cô vui lòng :
- Đàn bà lạ ! Họ chỉ cần khen họ đẹp,ăn mặc đẹp.Ừ,thì Út xinh khi Út diện ra đường
- Bộ ở nhà tui không đẹp sao?
- Khi em hiền thì em đẹp.Khi nào hung dữ thì em xấu
Út vùng vằng,cấu những ngón tay nhọn ngoắc vào cánh tay anh.Chẳng thấy anh tỏ phản ứng gì. Út cũng chẳng lấy gì làm lạ vì Út đã đến nhà anh,nhìn trên kệ sách thấy cuốn sách nói về tâm lý :
" La grammaire des gestes pour tout savoir sur les autres của Joseph Messinger - " Trong sách cái ông Messinger ấy nói về cách nhận xét về cử chỉ và thái độ của đối tượng và của mình.Út đọc xong,kín đáo quan sát cách khoanh tay,cách cầm điện thoại và cách nắm hai bàn tay lại vơí nhau của anh,Út biết là anh chàng này thuộc loại cứng đầu thích biểu diễn quyền uy và thuộc type người nội hướng giống mình.Điệu này,thế nào cũng gãy đổ nữa cho coi.
Út hay kín đáo rình cách lái xe,rình cách nói chuyện của anh vơí người ngoài, anh thích biện luận dẫn chứng.Có hôm Út tò mò hỏi thăm chừng :
- Xì Trum nè. Mắc cái gì mà anh đeo em ?
Anh kéo ghế,ngồi xích lại,cầm bàn tay Út,xăm soi một hồi lâu rồi nói :
- Út ơi ! Coi đây : Trên những đường chỉ tay của em có địa chỉ nhà anh
Út tròn hai con mắt ( như thế,anh thích,anh nói Út dễ thương ) :
- Anh xạo quá,anh ! Biết là em ghét kẻ đặt điều
Anh ngó cái đầu mũi,cái mặt không trang điểm dươí ánh nắng sáng nhà Út,anh nhâm nhi ly cà phê nguội ngắt,anh lảng chuyện :
- Hôm kia,đọc thư tình của anh sao không trả lời thư há ?.
Út gừ gừ,quay mặt đi hướng khác,nói xạo ,thử sức chịu đựng của anh :
- Anh làm như nhà văn viết thư tình.Bóng bẩy và anh làm em ớn. Em nghĩ anh có nhiều kinh nghiệm khi viết thư tán tỉnh ai....Em nghi ngờ mấy thằng cha gặp ai cũng nói nhớ nhung lắm.Khai hết cho em nghe đi : Anh đã yêu bao nhiêu lần rồi.Ai bỏ ai trước?
Anh nghiêm mặt,giả bộ giận.Đứng phắt lên,anh nắm tay Út dắt ra ngoài khu vườn đang có gió lùa đùa trên những đỉnh cây ,anh chỉ cho Út thấy một bầu trời xanh,ở góc xa kia bên hướng bắc là một bầu mây đen nặng trĩu.Đi chậm bên nhau,anh ghé tai Út. Mùi tóc đàn bà ngây ngây...Anh thấy mình bềnh bồng lạ kỳ.
Anh bóp bàn tay người đàn bà khó nuốt,anh nói :
- Út nè. Út đừng hư,đừng quậy anh vơí những câu hỏi về quá khứ. Nhìn bầu trời xanh trên đầu chúng mình đi,em. Nhìn để thưởng thức màu nắng đang xanh. Nếu em cứ ngó dãi mây đen kia thì em mất vui. Không có tình yêu nào giống tình yêu nào. Hiểu vậy không ?
Út nhìn anh,nhón chân lên để có thể cao gần bằng anh. Út lắc đầu rồi gật đầu khi nhớ lại một lời nói : Hãy tận hưởng những phút giây của hiện tại.Ngày mai là ngày mai.
Cùng bước chân ra đầu con đường vắng ngó sang dãy công viên,Út kiễng chân hôn nhanh trên má anh.Ấm ấm,nhè nhe.Tự dưng Út muốn hỏi anh thêm một câu ó đâm nữa mà sợ.Nếu anh không la Út,Út sẽ hỏi rằng :
" Có khi nào,anh trở chứng để yêu thêm một người nữa tên là Út hai không anh? "
Út bụm miệng kịp.Không hỏi thế nữa.Út ghét thấy anh phải nhăn nhó bên Út.Tội nghiệp anh.
..
...........
ÚT & ÚT =....
______________________________________________
Anh thích những sự ngạc nhiên.Thí dụ,hôm đi phố,anh nói Út chờ chút,anh ghé vào quầy bán vé số,mua một tờ vé,anh mở bóp Út,nhét vào.Cặp mắt ranh mãnh lạ thường.Hỏi anh,anh nói ở hàng hiên lúc hai đứa đứng đụt mưa ( trời gì kỳ ! Mưa hoài gần cả mấy tháng ) .Anh ngó mưa rơi trên khung cửa nhà kia,anh nói :
- Anh cầu cho Út trúng độc đắc,chừng đó Út có thể bỏ anh,Út ra đi....Út giàu có....
- Trời ! Anh ngộ há Xì Trum.Ấm đầu há anh ?
Thấy anh gật đầu nhẹ lắm.Sao thấy mắt anh buồn hiu ? Út ngó tơí,ngó lui,chẳng hi)ểu anh đang diễn cái tuồng gì ? Người ta nói không sai : Mấy đứa tên Út hay giở trò khùng !
Út muốn đi ăn kem không,em ?
Anh hỏi trong lòng xe,xe đang chạy ngang cây cầu,gió táp như táp gấu quần người đi bộ trên caâu,ngó mấy người co ro che dù tránh mưa gió thấy tội.Bài hát trong xe đang có giọng Duy Quang hát " thà như giọt mưa " rồi hát qua bài " em hiền như ma soeur " Anh ngó Út.Út quay qua ngó anh .Chẳng ai nói gì,để nhạc nói kiểu mình ên.
Xe chạy vào bãi đậu của cái rạp hát,anh nắm bàn tay Út,chỉ lên tấm bảng quảng cáo phim mơí.Trời lành lạnh,Út không dám ăn kem,chỉ muốn đi theo anh vào chỗ nào ấm cúng.Út gật đầu sau cái chỉ ngón tay của anh.Hai đứa che dù ghé cửa rạp hát.Út thấy tức cười.Anh ngộ ghê nơi ! Hình như anh sợ mình già nên rủ đi coi phim con nít.
Rạp hát vắng teo,phim con nít chỉ đông vào ngày thứ tư hoặc ngày cuối tuần.Ngó hai đứa xà nẹo nắm tay nhau mua vé giống như hai đứa trẻ cúp cua trốn học ngày nào. Cuốn phim rất dở nhưng Út lại thấy có ý nghĩa vì là phim của Xì Trum vừa hoạt hình vừa có người đóng.Lão tài tử đóng vai phù thủy nhìn tướng là thấy ghét liền ( trông lão có duyên hơn khi đọc truyện hình - mấy anh lùn xìtrum cũng thấy xấu xí không hay như xem truyện tranh ) May mà bàn tay có những ngón dài của anh còn có duyên.Anh biết vẽ hình trên gò má Út khi anh hôn Út.
- Phim dở quá,há em ? May mà còn em...
- Xời ! Dzậy mà dắt tui đi coi phinh.Ghét !
- Coi cho hết đi,lỡ tốn tiền rồi.
Út lắc đầu.Mặt lì :
- Thôi anh,chở em đi biển nha.
Anh lèo nhèo,nói con nhỏ đang điên.Trời ầm ì này mà ra biển ? Anh chiều ý,kéo Út ra rạp.Xe phóng chạy,vượt đường ra thành phố biển.Cây quạt nước rồn rột làm át tiếng hát Duy Quang vơí " hai năm tình lận đận "
- Anh nè.
Út thắc mắc : Sao nguời ta hay viết nhạc buồn vậy anh ?
Anh im lặng rồi kiếm đường trả lời đại :
- Thì... thì tình yêu buồn mơí có cái để kể chứ .Hỏi chi mà khó trả lời.
Út giữ lặng thinh,ngoái mắt ngó hàng mưa rào rạt trên xa lộ.Chợt dưng Út nhớ lại những ngày rơi nước mắt xưa kia của mình.Trong tình yêu hay có những trắc trở,người viết truyện thì hay thích viết về những điều mất mát- Út quay sang nhìn anh lái xe.Đôi mắt này,vầng trán ấy,cái cằm vuông vuông đó sẽ đến khi nào rời ta ?
Hai đưá ghé biển thì trời tạnh mưa.Hàng quán vắng đìu hiu.Có đoạn nắng yếu ớt vừa he hé ở một góc trời có những khách sạn nhìn ra bãi sóng.Đi ngang một cửa thương xá.Thấy một ông lão khất thực đang ngồi chùm mền co ro.Út nói anh chờ Út.Út bước vội qua đường mua cái bánh,gói lại,Út mở ví,móc ra tờ vé số mà anh mua cho lúc sáng,đưa hết cho ông già ăn xin.
Ông ngạc nhiên,trố mắt :
- Cô nè,cô ! Cô cho bánh thì tôi nhận.Còn tờ vé số..Sao cô không giữ cho cô há , Biết đâu cô trúng.... ? !
Út cay mắt,chỉ cho ông thấy chàng trai đứng bên kia đường,Út nói nhỏ :
- Tui trúng rồi,ông ơi ! Tôi không cần vé số.
Út te te chạy qua lề đường,nắm chặt lấy tay anh sát ngực Út.Trong đôi mắt Út có câu nói : "Em không cần trúng số.Lỡ giàu quá,em khùng lên làm mất anh.Thôi mà.Không điên đâu ,anh...... "
đăng sơn.fr
Inscription à :
Articles (Atom)