.....
Nỗi Im Lặng giữa Chúng Mình _________________________
Từ một ngày ấy
Cũ như một dòng sông
Ngập đầy nỗi yêu thuơng
Em đã đến
Em tặng tôi viên kẹo bọc giấy rất đẹp
Tôi bóc vỏ viên kẹo,ngắm nhìn đôi mắt em đẹp
Bầu trời xanh cũng đẹp
Như những giấc mơ hồng
Viên kẹo ngọt mà tôi biết sẽ đắng ngắt
Từ những buổi mưa - em đi mất
Bàn chân em có đôi cánh
Bàn tay em có mảnh gai hoa hồng
Thứ trái cấm để tôi tưởng mình là một Adam
Adam thời đại mới vừa thành hình của những bức thư kiểu a còng
Eva mở trang thư ghi cho mình câu nhật ký
Viên kẹo ngọt
Nụ cười giả vờ ngọt
Tôi tưởng em ngọt
Như tiếng tỏ tình thời đầu tiên
Ngây ngấy từ mùi hương tóc em
Trong buổi tối ngồi sát nhau trong vườn
Và em chỉ như sương,như khói
Em tan loãng để thành ánh nắng cuối cùng trên mặt biển
Tôi vỗ về tôi,tự ủi an mình bằng tiếng sóng biển
Và bài hát " Bay đi cánh chim biển " của Đức Huy trở lại
Cánh hải âu và tiếng sóng vỗ
Tôi lạnh run từ một nỗi buồn hình như chỉ là cảm giác
Quán chiều ,mưa chiều lạnh
Ẩm mùi rêu mốc
Trên một trang sách kể chuyện tình yêu và tất cả những điều mâu thuẫn
( Tình yêu là sự kết hợp hoàn hảo nhất của nhũng ảo giác không thể nào hợp lý )
Viên kẹo ngọt của em ( hình như được nhập cảng vơí dòng chữ " made in china )
Chất ngọt ấy trở thành vị đắng
Điếu thuốc sau cùng tôi hút cũng trở thành đắng
Tôi biết mình chỉ còn lại chút nhỏ nhoi của trí nhớ
Để tìm một chỗ vắng vẻ nhất,và ngồi xuống
Tìm chỗ mịn màng trên bãi cát
Dùng ngón tay,nghuệch ngoạc viết tên em
Vẽ thử để khỏi mất trí nhớ về khuôn mặt em
Gió biển bay bụi vào lòng mắt
Mùi biển mặn chát
Hình như có giọt lệ nào trào ra cửa mắt
Hình như tôi cũng muốn mình trở thành đàn bà để có thể khóc dễ dàng
Hình như tình yêu biến người ta trở nên ủy mị
Từ một bài hát buồn tênh
Từ nỗi thinh lặng nơi em........
đăng sơn.fr
Mới Nhất Từ Chỗ Lặng Yên _________________________________
Hãy tặng cho nhau một khoảng nhớ
Từ bóng tối còn sót lại đầu ngõ
Con đường về buồn tênh - buồn tênh
Để tôi có thể nói vơí em
Một trong những điều rất thèm nói
Mà thôi,em
Sương giọt nhỏ qua thềm
Ánh trăng ngà và bài hát mà chúng mình hằng yêu thích :
" Hương ngọc lan "lúc nào cũng quyến rũ
Như lúc cặp tình nhân ghé môi,hôn nhau
Như một bài thơ kiểu tự do,khó đọc nhất
Thơ ,hình như,đọc thơ thì đừng dùng lý trí
Cả khi yêu nhau cũng đừng dùng lý trí
Hãy mù quáng
Hãy nhắm mắt
Hãy nhận thức thực trạng
Cả hơn 7 tỷ người trên quả đất
Dường như chỉ sót lại vài kẻ sống sót
Sau ngày tận thế
Nếu em và tôi
Có sự may mắn rủi ro cuối cùng ấy
Có lẽ,tôi sẽ lồm cồm bò dậy,tìm em
Lay vai em
Bằng ánh mắt mềm
Để nhũn người như chiếc giẻ rách ướt mem
Để thử yêu em thêm một lần nữa
Mà thôi - em - em
Con đường về nhà em
Hiện ra ở đầu ngõ
Hạt mưa đêm vừa rơi xuống
Tôi ghé sát em,nhìn cho rõ giọt nướt mắt
Để giữ lại,nhét vào túi giữ làm kỷ niệm
Ừ - thôi em
Chưa đến ngày tận thế
Mà đã nỡ lìa nhau
Ừ thôi,ừ thế thôi
Khi em quay đi,giả vờ cười
Tươi như thế mà héo úa lòng tôi
Tôi cũng vội quay đi
Thử làm một bài thơ ủy mị nhất để từ biệt
Và từ một chốn nào
Có khi nhớ lại
Đã một lần có nhau.....
đăng sơn.fr
... Chỗ Dành cho những điều DễThương ( Và có khi dễ ghét ) ____________________ Nous - C'est toi , c'est moi . Le temps d ' une chanson.
vendredi 21 septembre 2012
lundi 17 septembre 2012
KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆNtình - Truyện Ngắn
.
KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆNtình
___________________________
- @nguyênhạ & đăng sơn.fr
Xế trưa - Buổi chiều,nắng đẹp,xanh ở trời xanh,xanh ở lá lũng lĩnh trên cành cây.Nàng sắp xếp dao nĩa,nàng mỉm cười,nhẹ nhàng và thoải mái để sung sướng.
Nàng đã dọn nhà mơí,căn nhà nhỏ màu trắng, cửa xanh.Khu vườn có nhiều bóng cây để làm chỗ mát,Từ cửa bếp nhìn ra,nàng reo vui khi có chàng đến thăm.Nàng hay cười vơí chàng bằng màu mắt xanh như trời biển.Khi trời xấu,người ta vẫn thấy màu xanh trong mắt nàng.
Nàng đòi giữ chàng ở lại để ăn trưa,chàng ra khỏi chỗ làm khá trễ và nàng nhịn đói chờ.
Hai người ngồi cạnh nhau .Chàng,đầu bàn,nàng sát bên cạnh ở tay phải chàng,góc bàn. Nàng thích ngắm cái kiểu cầm ly của chàng,nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn qua màu ly.
- Ngon không,anh ?
- Cái gì ngon ? Rượu khai vị ngon hay em ngon ?
Nàng lúc lắc mái tóc,chỉ biết tủm tỉm cười khi chàng hay trêu gọi như thế từ xưa.
Từ xưa,chàng hay cứu nàng mỗi khi gặp hoạn nạn.Chàng nhăn nhó thảm thiết khi nàng chán đời để vực nàng dậy.Nàng nói " Em đã hai ba lần muốn chết .Em chán tình,chán người,chán đời "
Có nhiều lần,chàng im lặng ,rồi xói ánh mắt sâu vào cặp mắt ướt nhem của nàng,chàng la lối :
- Anh mà nghe em tự tử chết,anh không đưa đám em
Nàng im.Nàng sợ.Chết là sao ? Là cái gì ? Người ta bay lên trời hay xuống địa ngục ? Ở trần gian này cũng là cái địa ngục.Hố thẫm đen nghịt đã nằm ở trong lòng người.Người ta hãm hại,lợi dụng nhau.
Chàng dọa như thế.Nàng im im và sống tiếp tục.Cuộc đời như giòng sông chảy miết.Nàng biết rõ mình yêu chàng.Yêu rất nhiều.Yêu chàng bằng những hàng lệ mỗi tối nào thấy mình trên vách tường.Màu đèn tường không biết nói.Bóng đêm ở trong lòng biết nói.Chúng nói thầm thầm...Anh.... anh ơi ..... !
Chàng ngừng ăn,chỉ cho nàng thấy bầu trời lẽ kẽ lốm đốm xanh qua đám lá trên đầu :
- Thấy chưa ? Đẹp không ? Trời xanh ngắt,bữa ăn ngon,em xinh,rươu ngon,chim hót vang..Anh đang sung sướng...
Cái tật hay tự biết mình sung sướng không thể bỏ ấy làm nàng phì cười.Nàng nhỏ giọng :
- Sung sướng hơn nữa là anh chở em ra biển đi dạo,đi uống nước,nắm tay em và....
- Hôn em,phải không ? Em.... Em....
Chàng ngừng lại ,lưng chừng câu nói.Nàng nhìn chàng yên lặng. Đã bao lần quàng cổ chàng,ghé môi ,chìa môi cho chàng hôn.Bàn tay chàng đi dạo.Nín thinh,thinh....
Rồi chàng đi về.Chàng có một phần đời nặng gánh của chàng.Mỗi lần rời nhau,nàng gục mũi vào cổ chàng,ngửi mùi thịt da.Thổn thức :
- Phải chi,em gặp anh sớm hơn ...
Phải chi để làm gì ?
Nghe sự im lặng lâu của nàng,chàng lên tiếng :
- Anh có cảm tưởng mình,hai đứa, đang đóng một đoạn phim
- Phim tình buồn ,há anh ? Chẳng bao giờ em có được anh ...
Chàng buông nĩa,nắm nhẹ bàn tay mềm .Anh vui khi có em
Bữa ăn nhẹ nhàng qua đi,chàng phụ nàng thu bát đĩa,ly tách vào bếp.Ánh nắng nhẹ,lọt vào khung cửa sổ ,chỗ nàng đang pha cà phê.Chàng đến bên nàng,sau lưng,ôm trọn thân thể nàng.Hai người hôn nhau.Đắm đuối.
Bờ vai run từ chân tóc.Nhịp tim đập mạnh.Nàng muốn nhũn người.Nàng yếu đuối đẩy chàng khi chàng hôn trên bờ ngực .
- Anh ! Anh ! Đừng anh.Hắn sắp về tơí...Anh... Nhìn em đủ rồi.
Chàng hôn lên lòng bàn tay nàng.Ừ- em
Đời sống mới của em đang có một người.Thôi anh về,em
.................
KHUNG CỬA MÀU XANH.
______________________________________
Cô nhỏ thấy buồn ngủ sau bữa ăn trưa rất nhẹ.Bao tử phải làm việc thì chuyện buồn ngủ là điều dĩ nhiên ( ai chẳng biết ). Vậy mà chồng giấy tờ nằm trước mặt không biết,chúng nhìn cô như khiêu khích .
Chúng nói thầm thầm :
-- Cô mà không ngó ngàng đến,chúng tôi làm cô bị stress.
Trời ơi ! Đàn bà,con gái mà càng bị stress thì càng dễ bị lên cân.Tháng này,cô lên cân,ngó cái bàn cân thấy ớn.
Cô nhìn vào màn ảnh,cố gắng làm thêm ít việc.Cô cảm thấy thù ông trưởng văn phòng đã giao việc quá nhiều.Rồi đến một lúc,cô cảm thấy đôi mắt đẹp của mình sắp mờ đi vì chết đuối,cô nhận được dòng chữ từ mail ...
" Nhỏ ! Đang làm gì ? Mở ô cửa đi.Anh thăm em chút xíu. "
Thế là cô mở ô cửa.
Bên kia nói :
- Ăn chưa ? Ăn cái chi ?
- Tò mò hén ? Hỏi chi vậy há ?
- Để chúc nhỏ mau mập,mau thành bé bự
Cô bật cười,quên cả cơn buồn ngủ.Vui khi gặp anh,cô gõ chữ như chạy đua :
- Anh ác ! Anh kỳ cục.
- Hơ hơ...
- Hơ hơ là cái gì há anh ?
- Là giọng cười để trêu em
Cô nhăn cái mặt,cô uống ngụm nước để hạ hỏa,cô thấy ghét anh.Im lặng một chốc,cô gõ ngón tay trên phím chữ :
- Anh xong việc chưa ?
Bên kia màn ảnh,anh lại hơ hơ để cười.Anh biết cô đang ngập mắt dưới chồng giấy tờ,anh giả vờ khen cô để cô tỉnh ngủ.Tính anh thế,anh pha cà phê cho cô bằng chữ :
- Ráng ngoan đi nhỏ.Mai mốt boss và anh thưởng công ...
- Em đang ngộp ngạt vì văn phòng thiếu cánh cửa sổ để nhìn ra ngoài. Họ ác thật,nhốt em trong căn phòng kín bưng....
- Nhỏ nè ! Sao em không chụp một tấm ảnh có khung cửa sổ nhìn ra vườn hoa và bầu trời xanh.Nhỏ phóng to tấm ảnh,dán lên cái tường trước mặt,thỉnh thoảng nhìn vào,nhỏ sẽ có một khoảng không khí mát và xanh,xanh ?
- Ừ há,em không nghĩ ra
- Ừ há .Anh biết là nhỏ rất khờ khi nào nhỏ muốn...
Cô lại chau mặt ,hơi nhăn mày rồi cô đành phì cười.Anh là người lớn,anh hay tỏ ra là cái gì anh cũng biết,cũng có lý và anh thích bắt nạt người khác.Anh nói ,anh cười như đời này chỉ là một con số không to lắm.
Anh ngừng máy để làm việc.Cô đứng lên rời văn phòng,đi dọc theo hành lang ra ngoài.Ở bên ngoài là khoảng vườn vẫn còn màu nắng xanh trững giỡn trên từng hàng cây ngợp lá.Cô ngẩng đôi mắt to,ngó lên bầu trời.Ở đó,chỗ trên cao,cô thấy một ô cửa sổ màu xanh mà anh hay tả.Ở đó,cô biết mình đang có anh.....
đăng sơn.fr
KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆNtình
___________________________
- @nguyênhạ & đăng sơn.fr
Xế trưa - Buổi chiều,nắng đẹp,xanh ở trời xanh,xanh ở lá lũng lĩnh trên cành cây.Nàng sắp xếp dao nĩa,nàng mỉm cười,nhẹ nhàng và thoải mái để sung sướng.
Nàng đã dọn nhà mơí,căn nhà nhỏ màu trắng, cửa xanh.Khu vườn có nhiều bóng cây để làm chỗ mát,Từ cửa bếp nhìn ra,nàng reo vui khi có chàng đến thăm.Nàng hay cười vơí chàng bằng màu mắt xanh như trời biển.Khi trời xấu,người ta vẫn thấy màu xanh trong mắt nàng.
Nàng đòi giữ chàng ở lại để ăn trưa,chàng ra khỏi chỗ làm khá trễ và nàng nhịn đói chờ.
Hai người ngồi cạnh nhau .Chàng,đầu bàn,nàng sát bên cạnh ở tay phải chàng,góc bàn. Nàng thích ngắm cái kiểu cầm ly của chàng,nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn qua màu ly.
- Ngon không,anh ?
- Cái gì ngon ? Rượu khai vị ngon hay em ngon ?
Nàng lúc lắc mái tóc,chỉ biết tủm tỉm cười khi chàng hay trêu gọi như thế từ xưa.
Từ xưa,chàng hay cứu nàng mỗi khi gặp hoạn nạn.Chàng nhăn nhó thảm thiết khi nàng chán đời để vực nàng dậy.Nàng nói " Em đã hai ba lần muốn chết .Em chán tình,chán người,chán đời "
Có nhiều lần,chàng im lặng ,rồi xói ánh mắt sâu vào cặp mắt ướt nhem của nàng,chàng la lối :
- Anh mà nghe em tự tử chết,anh không đưa đám em
Nàng im.Nàng sợ.Chết là sao ? Là cái gì ? Người ta bay lên trời hay xuống địa ngục ? Ở trần gian này cũng là cái địa ngục.Hố thẫm đen nghịt đã nằm ở trong lòng người.Người ta hãm hại,lợi dụng nhau.
Chàng dọa như thế.Nàng im im và sống tiếp tục.Cuộc đời như giòng sông chảy miết.Nàng biết rõ mình yêu chàng.Yêu rất nhiều.Yêu chàng bằng những hàng lệ mỗi tối nào thấy mình trên vách tường.Màu đèn tường không biết nói.Bóng đêm ở trong lòng biết nói.Chúng nói thầm thầm...Anh.... anh ơi ..... !
Chàng ngừng ăn,chỉ cho nàng thấy bầu trời lẽ kẽ lốm đốm xanh qua đám lá trên đầu :
- Thấy chưa ? Đẹp không ? Trời xanh ngắt,bữa ăn ngon,em xinh,rươu ngon,chim hót vang..Anh đang sung sướng...
Cái tật hay tự biết mình sung sướng không thể bỏ ấy làm nàng phì cười.Nàng nhỏ giọng :
- Sung sướng hơn nữa là anh chở em ra biển đi dạo,đi uống nước,nắm tay em và....
- Hôn em,phải không ? Em.... Em....
Chàng ngừng lại ,lưng chừng câu nói.Nàng nhìn chàng yên lặng. Đã bao lần quàng cổ chàng,ghé môi ,chìa môi cho chàng hôn.Bàn tay chàng đi dạo.Nín thinh,thinh....
Rồi chàng đi về.Chàng có một phần đời nặng gánh của chàng.Mỗi lần rời nhau,nàng gục mũi vào cổ chàng,ngửi mùi thịt da.Thổn thức :
- Phải chi,em gặp anh sớm hơn ...
Phải chi để làm gì ?
Nghe sự im lặng lâu của nàng,chàng lên tiếng :
- Anh có cảm tưởng mình,hai đứa, đang đóng một đoạn phim
- Phim tình buồn ,há anh ? Chẳng bao giờ em có được anh ...
Chàng buông nĩa,nắm nhẹ bàn tay mềm .Anh vui khi có em
Bữa ăn nhẹ nhàng qua đi,chàng phụ nàng thu bát đĩa,ly tách vào bếp.Ánh nắng nhẹ,lọt vào khung cửa sổ ,chỗ nàng đang pha cà phê.Chàng đến bên nàng,sau lưng,ôm trọn thân thể nàng.Hai người hôn nhau.Đắm đuối.
Bờ vai run từ chân tóc.Nhịp tim đập mạnh.Nàng muốn nhũn người.Nàng yếu đuối đẩy chàng khi chàng hôn trên bờ ngực .
- Anh ! Anh ! Đừng anh.Hắn sắp về tơí...Anh... Nhìn em đủ rồi.
Chàng hôn lên lòng bàn tay nàng.Ừ- em
Đời sống mới của em đang có một người.Thôi anh về,em
.................
KHUNG CỬA MÀU XANH.
______________________________________
Cô nhỏ thấy buồn ngủ sau bữa ăn trưa rất nhẹ.Bao tử phải làm việc thì chuyện buồn ngủ là điều dĩ nhiên ( ai chẳng biết ). Vậy mà chồng giấy tờ nằm trước mặt không biết,chúng nhìn cô như khiêu khích .
Chúng nói thầm thầm :
-- Cô mà không ngó ngàng đến,chúng tôi làm cô bị stress.
Trời ơi ! Đàn bà,con gái mà càng bị stress thì càng dễ bị lên cân.Tháng này,cô lên cân,ngó cái bàn cân thấy ớn.
Cô nhìn vào màn ảnh,cố gắng làm thêm ít việc.Cô cảm thấy thù ông trưởng văn phòng đã giao việc quá nhiều.Rồi đến một lúc,cô cảm thấy đôi mắt đẹp của mình sắp mờ đi vì chết đuối,cô nhận được dòng chữ từ mail ...
" Nhỏ ! Đang làm gì ? Mở ô cửa đi.Anh thăm em chút xíu. "
Thế là cô mở ô cửa.
Bên kia nói :
- Ăn chưa ? Ăn cái chi ?
- Tò mò hén ? Hỏi chi vậy há ?
- Để chúc nhỏ mau mập,mau thành bé bự
Cô bật cười,quên cả cơn buồn ngủ.Vui khi gặp anh,cô gõ chữ như chạy đua :
- Anh ác ! Anh kỳ cục.
- Hơ hơ...
- Hơ hơ là cái gì há anh ?
- Là giọng cười để trêu em
Cô nhăn cái mặt,cô uống ngụm nước để hạ hỏa,cô thấy ghét anh.Im lặng một chốc,cô gõ ngón tay trên phím chữ :
- Anh xong việc chưa ?
Bên kia màn ảnh,anh lại hơ hơ để cười.Anh biết cô đang ngập mắt dưới chồng giấy tờ,anh giả vờ khen cô để cô tỉnh ngủ.Tính anh thế,anh pha cà phê cho cô bằng chữ :
- Ráng ngoan đi nhỏ.Mai mốt boss và anh thưởng công ...
- Em đang ngộp ngạt vì văn phòng thiếu cánh cửa sổ để nhìn ra ngoài. Họ ác thật,nhốt em trong căn phòng kín bưng....
- Nhỏ nè ! Sao em không chụp một tấm ảnh có khung cửa sổ nhìn ra vườn hoa và bầu trời xanh.Nhỏ phóng to tấm ảnh,dán lên cái tường trước mặt,thỉnh thoảng nhìn vào,nhỏ sẽ có một khoảng không khí mát và xanh,xanh ?
- Ừ há,em không nghĩ ra
- Ừ há .Anh biết là nhỏ rất khờ khi nào nhỏ muốn...
Cô lại chau mặt ,hơi nhăn mày rồi cô đành phì cười.Anh là người lớn,anh hay tỏ ra là cái gì anh cũng biết,cũng có lý và anh thích bắt nạt người khác.Anh nói ,anh cười như đời này chỉ là một con số không to lắm.
Anh ngừng máy để làm việc.Cô đứng lên rời văn phòng,đi dọc theo hành lang ra ngoài.Ở bên ngoài là khoảng vườn vẫn còn màu nắng xanh trững giỡn trên từng hàng cây ngợp lá.Cô ngẩng đôi mắt to,ngó lên bầu trời.Ở đó,chỗ trên cao,cô thấy một ô cửa sổ màu xanh mà anh hay tả.Ở đó,cô biết mình đang có anh.....
đăng sơn.fr
jeudi 13 septembre 2012
Je suis venu te dire Adieu
.
đăng sơn.fr
2.
Je suis venu te dire Adieu *
Ta hẹn nhau lần cuối
Ở những ngày đầu tiên của mùa mưa
Ta mang theo mối tình từ những ngày tươi vui nhất
Khi mà em đã đẹp hơn tất cả những loài hoa
trong một ngôi vườn đã có hai ba đời chủ
Ta ngồi truớc mặt nhau nơi chỗ hẹn
Bản Love Story hát từ cái cd não nề
Em cúi xuống - tránh nhìn tôi
Tôi ngoảnh đi,nhìn giòng nước ngoài quán
Đôi mình đắng hơn giọt cà phê
đang nhỏ xuống trong tận cùng lòng nhau
bằng tất cả nỗi đau...
Je suis venu te dire adieu
( tôi đến nói vơí em lời từ biệt )
như từ lúc đầu,tôi vẫn biết
khi thử bám víu lấy một trong những điều hy vọng
Hy vọng chuyện tình mình xanh ở đường cửa mắt
như gã ăn mày ngồi ở đầu ngôi chợ
chờ cho bằng được đồng tiền từ túi người qua lại
Em đã cho tôi những ngày hẹn hò
Em - Từ ngón tay búp măng và những vần thơ
Thơ thẩn thế thôi.Rồi quay đi như trốn chạy
Tôi lang thang đầu đường xó chợ
như con chó dại đi hoang
Nhìn nước trôi trên sông
Sông đã là một nỗi buồn
Ở những ngày em trở lại là một người dưng
Ta đã đến bên nhau
Không là tình duyên ( cũng chẳng thể nào là định mệnh )
Je suis venu te dire adieu
tôi đến,nói vơí em
Lời từ giã nơi chỗ hẹn cũ
Mưa tuôn bên thềm
Tôi hứa trả lại em
Những lời ước hẹn không bao giờ có thật
Như nét hững hờ đã xót lại nơi em
Ta,có lẽ,không còn gì để nói
Nói gì thêm cho đau lòng nhau
Nỗi lặng thinh có thể trở thành điều cần thiết
Rồi mưa sẽ chỉ là mưa
Mưa rơi trên bài hát blue của một Eric Clapton
Khi anh ta hoà nhạc vơí tiếng dương cầm của Elton John
Điệu blue xanh rêu màu quá khứ
như ánh nhìn của đôi mắt em
Mưa rơi - còn rơi bên cửa quán chiều
Mùi vị cà phê đắng ngắt
Chẳng còn nụ hôn nào có mùi ngọc lan đêm ấy
Sẽ chẳng lời hẹn nào run run tập thơ tình dài nhất
Khi đôi mình chia tay
Je suis venu te dire adieu
tôi nói lời chia tay
biết thế là như thế
Tình chỉ còn lại giọt sương đêm
Để chúng ta có thêm điều mà quên
Quên để mà quên - Em
đăng sơn.fr
2.
...Khi ta rời nhau ở quán mưa ,thì quán để bài hát :
Serge Gainsbourg je suis venu te dire
________________________
GỬI AI
một nửa cơn mưa -
_____________________________
rồi những ngày cuối hạ cũng đi ngang
màu sương lạnh sớm trên đường
ánh đèn đường còn tối
con ngõ vắng lạnh tanh
rồi những ngày vui cũng theo nhau biến mất
chỗ ghế đá ta ngồi
vẫn lạnh thinh những điều chưa kịp nói
( nói gì - cũng thế thôi )
có khi nào,ta thử nhìn lại
một buổi ấy hẹn hò
môi run run câu thơ
cứ ngỡ mình nằm mơ ?
đăng sơn.fr
một nửa cơn mưa -
_____________________________
rồi những ngày cuối hạ cũng đi ngang
màu sương lạnh sớm trên đường
ánh đèn đường còn tối
con ngõ vắng lạnh tanh
rồi những ngày vui cũng theo nhau biến mất
chỗ ghế đá ta ngồi
vẫn lạnh thinh những điều chưa kịp nói
( nói gì - cũng thế thôi )
có khi nào,ta thử nhìn lại
một buổi ấy hẹn hò
môi run run câu thơ
cứ ngỡ mình nằm mơ ?
đăng sơn.fr
TRÁI TIM BẰNG ĐÁ
Tưởng trái tim em bằng đá
Giữa mùa thu rơi lá
Tưởng như chẳng bao giờ em biết cười
Chỉ như mây xám trên trời
Cứ vậy mà ngu ngơ
Thời gian đi vội lắm
Mấy mùa vội trôi ngang
Vô tình dòng nước mắt
Hẹn về kịp dòng sông
Tưởng như em hoá đá
Bức tượng công viên nhỏ
Ghế đá ngồi buồn tênh
Giống hình tượng từ Emđăng sơn.fr
_____________________________
Tưởng trái tim em bằng đá
Giữa mùa thu rơi lá
Tưởng như chẳng bao giờ em biết cười
Chỉ như mây xám trên trời
Cứ vậy mà ngu ngơ
Thời gian đi vội lắm
Mấy mùa vội trôi ngang
Vô tình dòng nước mắt
Hẹn về kịp dòng sông
Tưởng như em hoá đá
Bức tượng công viên nhỏ
Ghế đá ngồi buồn tênh
Giống hình tượng từ Emđăng sơn.fr
_____________________________
lundi 10 septembre 2012
KHI CẦN KHOẢNG LẶNG IM - truyện ngắn
.
KHI CẦN KHOẢNG LẶNG IM -
________________________________________
- đăng sơn.fr
Trong ngày nghỉ,được chút rảnh rỗi,hắn đọc được một bài viết trên Net như sau :
NGHIỆP ...
Mặt hắn nóng lên. Hai bên thái dương giật giật, mấy đường gân máu xanh hằn rõ lên. Có lẽ hắn đang giận dữ ghê lắm. Hai tay hắn cứ nắm lại rồi mở ra làm như muốn đấm vào không khí. Ai đang đứng gần chắc bị ăn đấm quá. Kiểu này ngó bộ không xong.
Hắn đi qua đi lại như duyệt binh. Nôn nóng. Hầm hừ. Mắt hắn nhìn vào đâu đó không chớp, trừng trừng. Thỉnh thoảng lại liếc vào chiếc đồng hồ trên tường. Cây kim giây hình như sợ lây đứng im không nhúc nhích. Cái giận của hắn bốc lên trong đầu mà lộ rõ ra cả ngoài không khí. Căn phòng ngột ngạt, không một tiếng động. Giống như có một làn hơi nóng tỏa lên từ đỉnh đầu hắn. Người gì mà cộc cằn. Giờ thì hắn bắt đầu giơ chân đá vào chiếc ghế gần bên. Coi chừng hắn sắp đấm xuống mặt bàn rồi kia... Mấy món ly tách trên bàn đang chuẩn bị để nhảy lên theo nhịp tay hắn giáng xuống mặt gương. Một tiếng động nhẹ vang lên, nhẹ thôi, nhỏ thôi, nhưng trong lúc này cũng đủ để hắn ngừng lại nghe ngóng.
Nắm đấm trên cánh cửa từ từ xoay một vòng, khoảng ánh sáng từ ngoài ùa vào theo cánh cửa mở ra. Một bóng người trong khung cửa che đi khoảng ánh sáng làm thành một vệt dài trên nền nhà. Hình như bóng người có tóc dài ngang lưng, bóng người mặc váy đầm ngắn ngang đùi... Hắn thở hắt ra, xoay lưng lại bóng người, chờ đợi.
Náng tóc dài bước hẵn vào trong phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại không gây thêm tiếng động nào. Nàng nhìn sau lưng hắn và cảm được cái không khí nặng nề chung quanh. Mọi thứ đặc quánh, kể cả hơi thơ của người đàn ông ... Nàng dợm bước về phía hắn, bàn chân vừa đưa lên, nghĩ sao nàng ngừng lại. Thêm vài giây im lặng trôi qua. Cả hai đang thử sức chịu đựng của người kia xem đến đâu. Người này chờ đợi người kia lên tiếng trước. Chỉ vài giây thôi nhưng giống như vài chục phút trôi qua. Cuối cùng hắn gằn giọng,
-Nói đi.
Nàng cắn môi suy nghĩ,
-Nói gì?
-Nói thật hết đi.
-Có gì để nói?
-Đừng như thế, hãy nói tôi nghe.
-Muốn nghe gì?
-Những gì em có thể nói được.
-Chả có gì để nói.
-Thật thế sao? Chả có gì để nói?
Cơn giận trào lên, hai mắt hắn đỏ ngầu. Chẳng hiểu hắn đã uống bao nhiêu ly rượu trước khi nàng có mặt? Hơi thở gấp rút, dồn dập. Hắn lại gần nàng, vẻ hung tợn làm nàng lùi lại. Có thể hắn sẽ bóp cổ nàng cho hả cơn chăng? Nàng nhắm mắt. Sợ. Cửa đóng rồi, làm sao thoát được? Nghe tiếng nói hắn sát bên tai, nàng co rúm người,
-Nào hãy trả lời tôi.
Nàng vẫn nhắm mắt. Im lặng.
-Em đi đâu với ai?
Nàng thở hắt ra,
-Đi có việc.
-Khai thật đi, với ai, đi đâu?
-Việc riêng.
-Tại sao không nói?
-Chả có gì để nói.
-Đừng làm tôi nổi điên.
-Anh đang giống như người điên bây giờ.
-Em làm tôi điên, khai thật đi.
-Đã nói rồi, chả có gì để nói.
-Tôi phải làm gì để em nói?
-Chả phải làm gì vì không có gì để nói.
Hắn giơ tay lên. Nàng trân trân nhìn hắn. Hắn muốn gì đây? Muốn hành hung một người phụ nữ? Nàng mở to mắt nhìn và chờ đợi. Chưa bao giờ nàng thấy người đàn ông nào giận dữ đến mức này. Mắt chạm mắt, tia nhìn nàng thẳng và sâu xoáy vào mắt hắn dò hỏi. Ánh mắt hắn như chùng xuống, nỗi buồn bã hiện rõ. Hắn hạ tay xuống, ngang tầm tay nàng.
-Đừng thử sức nữa, tôi không chịu đựng được.
-Ai làm gì anh?
-Em đang hành hạ tinh thần tôi.
-Bằng cách nào?
-Em không trả lời khi tôi hỏi.
-Tự anh làm khổ lấy anh, không ai làm gì cả.
-Tôi chỉ muốn biết em đi đâu với ai.
-Chuyện không có gì quan trọng.
-Thế chuyện tôi yêu em có quan trọng không?
-Hai chuyện chả dính dáng gì với nhau.
-Tôi có quyền hỏi và biết em đi đâu, làm gì với ai chứ?
-Đã nói là không có gì quan trọng mà.
-Nếu không có gì quan trọng tại sao em không nói cho tôi nghe?
-Chả có gì đáng để nhắc đến, tại sao mất thì giờ?
Hắn nhìn đồng hồ. Hình như cây kim giờ biết bay đã chạy hay bay một nửa vòng tròn rồi. Có lẽ hắn đang nhận thấy mình đã phung phí quá nhiều thời giờ bên người yêu.
Hắn quay lại vòng hai tay ôm nàng, dúi mặt vào mái tóc đen nhánh của người yêu.
Nàng đứng yên lặng không nói tiếng nào. Nàng biết hắn đang từ từ nguôi giận và sẽ trở lại là một người yêu tuyệt vời của nàng.
Ôi tình yêu!
Đôi khi cũng cần có những phút thay đổi không khí như thế ?
< Nguyệt Hạ
_____________
Dù biết là truyện,là hư cấu nhưng hắn ghét cay đắng cái nhân vật đàn ông trong truyện.Đành rằng nhân vật giống đực ấy ghen tuông và nổi điên khi ghen ( Khi yêu quá thì cũng có nghĩa là bị mù quáng và có thể nổi điên ! )
Đọc thêm vài đoạn thì hắn đủ sức hiểu tại sao gã đàn ông ất lại nổi xung như thế ( vì bị nàng chọc tức vơí những câu trả lời dấm dớ ... ) Đành rằng trong cuộc đời có rất nhiều hạng đông vũ phu,vũ bão.Lúc chưa cua được người ta kiểu cho cá vào rọ thì hết sức đường mật,lấy được rồi thì giở cái giọng đểu để lòi ra khuôn mặt đểu.
Hắn có người yêu. Nàng của hắn thỉnh thoảng cũng chọc gan hắn bằng cách này hay cách khác.Nàng ta biết ghen và cũng thích thử mức độ chịu đựng của hắn.
Ngày kia,nà ng diện đẹp và biến mất khoảng hai ngày.Điện thoại im ru.Máy Pc tắt ngúm.Cửa nhà im lìm kín bưng.Loay hoay tìm kiếm nàng khắp nơi,hắn muốn nổi khùng ( nếu nhà bạn có nuôi một chú chó thì bạn sẽ thấy chú cún ấy nổi hung chạy tìm bạn khắp nơi và sủa lung tung ).Hắn không phải là chó.Chó không bao giờ biết yêu như người.Người đi đâu cũng báo cho nhau biết để nhau chờ nhau.
Hắn sững người,đá bàn,đá ghế và tìm những lý do xấu nhất để đoán về nàng :
- Nàng bị tai nạn bất ngờ ?
- Nàng bị bắt cóc ?
- Nàng chán hắn,bỏ hắn theo kẻ khác ?
Nghĩ đến câu đoán thứ 3 là hắn muốn cạu cọ để đốt nhà,đốt xe.Chuyện đốt nhà,đốt xe là chuyện giả tưởng trong tiểu thuyết.Hắn biết mình đang ở trong cuộc đời thất rất thật.Sừng sững mà thật khi chạy đi hỏi thăm những chỗ nàng hay lui tơí.
Ngày thứ ba thì hắn nhận được cái message texto .
Nàng ta viết :
" Em nè. Em đi nghỉ hè.Em muốn anh phải nhớ em ... "
Thật là dễ ghét.Hắn tắt máy điện thoại.Lặng yên.Hắn quyết định tặng thêm cho nàng 4 ngày từ nỗi lặng im của mình - Cả thảy là 1 tuần chẵn chòi cho tiện việc sổ sách.Như đã nói rồi,không phải là ai yêu cũng giống nhau . ( Đôi khi sự im lặng rất cần thiết )
Để xem sao ?
___________________________
@ - CHUYỆN CỔ TÍCH LOẠI TÂN THỜI.
__________________________________________________ ______
Chào em nhỏ !
Dĩ nhiên là vui khi đọc những gì đến từ một tình thân.Theo anh biết thì tình thân không phải là điều trả nợ.Em chẳng nợ nần gì với anh.
Em chỉ phải tốn tí thì giờ với tấm carte chúc giáng sinh đã được sáng chế từ bên Anh Quốc từ thời một ngàn tám trăm lâu lắm mà thôi.
Anh kể cho em nghe một câu chuyện cổ tích :
" Ngày ấy,khi gặp anh,em đã kên anh vì anh đụng phải em với đôi mắt nhắm mở khi ra khỏi nhà thờ.Chúa ơi ! Anh chưa thấy ai dữ hơn em.
Em trợn mắt ngó anh và hỏi :
- Nè ông ! Sao không nghe ông xin lỗi tôi ?
- Tôi..Tôi chưa kịp xin lỗi cô mà...
- Bây giờ thì xin lỗi đi .
Anh bỗng nổi chứng cà giật ,ba trợn.Tính anh rất cạu khi bị đàn bà con gái bắt nạt,nếu họ bắt nạt anh,anh đổ lì .
Và anh nói :
- Rồi.Coi như tôi đã xin lỗi cô.Mới đi lễ ra mà đã dữ rồi ?! Người gì mà...
- Mà sao,ông ?
- Tôi còn trẻ.Xin hãy gọi tôi bằng anh
Anh thấy hai con mắt em tròn vo,buồn cười lắm :
- Mắc gì mà gọi bằng anh ?
- Cô đi lễ với ai ? Gia đình há ?
- Mắc chứng gì mà ông hỏi ?
Và như thế - em đã làm anh nổi giận.Mặt anh biết sưng trù ụ.Và như thế,em và anh quen nhau.
Em làm anh kinh hãi lắm khi anh biết em đã có một thời viết văn ở cái Web site của trường cũ.Tính anh ghét có đối thủ và có sự cạnh tranh vì một lẽ : Em viết văn rất khá ( Có thể cho 15/20 ) - Và em còn biết làm thơ kiểu đường luật cổ lổ sỉ - ( anh hay ghét những người làm thơ ! )
Chúng ta đã có rất nhiều điều khác nhau.Giả dụ như : Anh tu hành và có vẻ hiền lành hơn em dù không có đủ bằng chứng trong việc ngoan đạo và năng đi lễ.
Em đọc nhanh hơn anh và viết chữ đẹp hơn anh ( điều này có bằng chứng )
và em ngổ ngáo hơn anh theo kiểu garçon manqué .Lắm lúc em lại hay cãi cọ trêu tức anh ( điều này thì anh rất kỵ ! )
Vậy mà.......... "
Khỏi cần phải công bố các tội trạng của em ở giữa đường,anh biết rõ các phong cách " lì " của em để có thể chịu đựng em ( Vì trời đã sinh em như thế )
Nói về chuyện đọc sách và cách đọc,anh chẳng bao giờ đọc ngấu nghiến như cái kiểu của em.Khi vác về một quyển sách,anh luôn đọc ở phần Index - Mục Lục.Kể cả khi mua một tờ tạp chí.Với một quyển sách,anh có cái háo hức khám phá như tìm tòi cho mình một thế giới riêng của chữ nghĩa.Và anh đọc rất chậm như khi anh ăn uống.Vì ăn nhanh quá sẽ có hại cho bao tử và không ăn được nhiều.
Viết vài hàng để giả vờ lịch sự với em theo cung cách có qua có lại.
Lần này ,anh muốn phá lệ để cố gắng lòi ra một lời chúc :
- Chúc em có nhiều thứ để vui.Chúc em luôn tử tế với anh trong năm mới.
Nếu lời chúc ấy ứng nghiệm thì khi nào lên trời chầu trời,anh sẽ tử tế hơn vơí em,anh sẽ dạy em khiêu vũ theo vũ điệu Bossa nova.Với bossa nova,anh có thể đệm đàn cho em hát bài Belle tình tứ của chàng Christophe ngày xưa.
Từ lời lẽ của bài hát Belle này,em sẽ hiểu câu chuyện cổ tích kiểu tân thời.Em nhé.
.... Tu es bien trop belle
Pour entre vraie trop belle
Bien trop belle pour moi
Et pourtant tu dors près de moi
Tu es bien trop belle
Pour être vraie - trop belle
Bien trop belle pour moi... " *
(Belle - Christophe )
đăng sơn.fr
NHANH - GỌN - NGẮN ... _______________________________
Em !
Người ta hay nói : " Đời người giống như một cuốn phim " hoặc là một vở bi hài kịch.
Anh biết là như thế.Đã từ lâu,anh không còn cái thú đi xem phim ở rạp hát.Ngày xưa thì khác,ngày ấy ,lúc còn bé,mỗi lần được bố dắt đi xem phim thì thích lắm,thằng bé mắt nháo nhác nhìn một dọc các tấm ảnh của cảnh tài tử đóng phim,chưa vào rạp thì đã thấy hồi hộp gây cấn rồi.
Nhớ có lần bé tí ti,được cả nhà dắt đi xem một cuốn phim chưởng loại kiếm hiệp của Tàu,thằng bé thấy đánh nhau,sợ quá thụp người trốn sau lưng cái ghế ngồi đằng trước và nó nhắm chặt mắt lại. Lần khác ,được xem một phim về quỷ hút máu Dracula,thằng bé teo quá,co hai chân lên ghế nệm và thu người lại nhỏ tí ti....
Bây giờ,cái thú đi xem phim mất rồi.Anh cũng bỏ luôn cái thú xem phim ở TV.Anh đọc truyện phim mơí ra hàng tuần và đọc sự phê bình phim ở báo chí.Thế cũng là một cách xem phim.ngắn và gọn.
Trở lại cái chuyện nói về đời người là một chuyện phim thì anh có cách xem phim kiểu riêng.Anh xem những vai chính trong những mẫu chuyện đời xảy ra hằng ngày.
Thí dụ :
Ở ngoài chợ một buổi sáng,có hai mẹ con dắt nhau đi mua bán. Người mẹ già lụm khụm khi móc tiền trong ví để trả,người con là một mụ đàn bà có khuôn hình tròn trịa,mặt mày dữ tợn hắc ám luôn mở miệng làu nhàu mẹ của mình vơí những lời lẽ cọc cằn hung tợn.Anh hay ra chợ và thỉnh thoảng gặp lại hai mẹ con.Mụ đàn bà lúc nào cũng ra vẻ vội vã và bắt nạt mẹ mình.
Đoạn phim đời như thế làm anh thấy bất nhẫn.Không vui.
Màn ảnh đời lại chiếu cho anh những cảnh tượng khác.Lạ lùng ! Ngộ nghĩnh.Có khi cười mà cười không được trọn vẹn.
Bây giờ thì đến chuyện đóng phim của anh và vài nhân vật khác :
Một ngày nọ anh được mời dự một cái đám cưới.Vì việc làm ,anh đến muộn.Mọi người đã ăn uống xong phần buổi trưa và đang khiêu vũ tưng bừng chờ đến màn ăn nhậu sau đó vào buổi tối.Ai cũng tưng bừng náo nhiệt trừ bà giáo dạy khiêu vũ của anh.Bà đầm tên là Maryse.
Anh ghé lại chào bà và ngồi xuống bên cạnh :
- Nè .Maryse ! Sao không ra nhảy nhót như mọi khi ?
Maryse nhăn nhăn,vẻ ngượng ngập ,luống cuống :
- Tôi thích lắm nhưng đang bị tai nạn.
Anh nhìn cánh tay phải cuả bà bị băng bột vì ngã gãy tay vừa rồi :
- Bạn nhảy bằng chân chú đâu phải bằng cánh tay ?
Bà đầm lại nhăn :
- Trời ui ! Khó nói lắm.Tôi....Tôi đang bị ướt quần
- Thì thay quần.Có sao đâu ?
Maryse kéo vai anh,rủ rỉ :
- Nè.Nói nhỏ cho nghe nè. Với cánh tay bị bó bột như vầy không mở được khuy quần,tớ không chạy kịp vào toilette để tè và tớ đã pipi ướt nhẹp cái quần rồi.
Anh bảo bà nhấc cái mông tròn trịa lên và lấy một mớ khăn ăn đặt xuống nệm ghế cho bà ngồi lên.
Maryse cảm động và khi thấy cái mặt tỉnh bơ của anh,bà lại rỉ tai :
- Bạn có cười nhạo tôi không ? Tôi xấu hổ lắm !
- Có gì mà xấu hổ.Ai cũng có thể bị như vậy.Ngồi tí xíu cho tạm khô rồi tôi đưa bà về nhà thay quần.Hãy chọn một cái váy rộng để dễ chạy đi pipi.
Maryse gật đầu ,cảm động thêm lần nữa và hôn lên má của anh . Chuyện có gì mà ầm ĩ đâu.
Đó chỉ là một đoạn phim bộ .Ngắn - Gọn - Đơn giản.Khi cần đóng kịch,đóng phim thì mình cứ tự nhiên.
Tự nhiên như lúc anh nhớ đến em với những dòng chữ như thế này.Kỳ sau,anh sẽ đóng phim kiểu khác và sẽ kể cho em nghe.Rất ngắn và gọn !
Thương yêu .
đăng sơn.fr
KHI CẦN KHOẢNG LẶNG IM -
________________________________________
- đăng sơn.fr
Trong ngày nghỉ,được chút rảnh rỗi,hắn đọc được một bài viết trên Net như sau :
NGHIỆP ...
Mặt hắn nóng lên. Hai bên thái dương giật giật, mấy đường gân máu xanh hằn rõ lên. Có lẽ hắn đang giận dữ ghê lắm. Hai tay hắn cứ nắm lại rồi mở ra làm như muốn đấm vào không khí. Ai đang đứng gần chắc bị ăn đấm quá. Kiểu này ngó bộ không xong.
Hắn đi qua đi lại như duyệt binh. Nôn nóng. Hầm hừ. Mắt hắn nhìn vào đâu đó không chớp, trừng trừng. Thỉnh thoảng lại liếc vào chiếc đồng hồ trên tường. Cây kim giây hình như sợ lây đứng im không nhúc nhích. Cái giận của hắn bốc lên trong đầu mà lộ rõ ra cả ngoài không khí. Căn phòng ngột ngạt, không một tiếng động. Giống như có một làn hơi nóng tỏa lên từ đỉnh đầu hắn. Người gì mà cộc cằn. Giờ thì hắn bắt đầu giơ chân đá vào chiếc ghế gần bên. Coi chừng hắn sắp đấm xuống mặt bàn rồi kia... Mấy món ly tách trên bàn đang chuẩn bị để nhảy lên theo nhịp tay hắn giáng xuống mặt gương. Một tiếng động nhẹ vang lên, nhẹ thôi, nhỏ thôi, nhưng trong lúc này cũng đủ để hắn ngừng lại nghe ngóng.
Nắm đấm trên cánh cửa từ từ xoay một vòng, khoảng ánh sáng từ ngoài ùa vào theo cánh cửa mở ra. Một bóng người trong khung cửa che đi khoảng ánh sáng làm thành một vệt dài trên nền nhà. Hình như bóng người có tóc dài ngang lưng, bóng người mặc váy đầm ngắn ngang đùi... Hắn thở hắt ra, xoay lưng lại bóng người, chờ đợi.
Náng tóc dài bước hẵn vào trong phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại không gây thêm tiếng động nào. Nàng nhìn sau lưng hắn và cảm được cái không khí nặng nề chung quanh. Mọi thứ đặc quánh, kể cả hơi thơ của người đàn ông ... Nàng dợm bước về phía hắn, bàn chân vừa đưa lên, nghĩ sao nàng ngừng lại. Thêm vài giây im lặng trôi qua. Cả hai đang thử sức chịu đựng của người kia xem đến đâu. Người này chờ đợi người kia lên tiếng trước. Chỉ vài giây thôi nhưng giống như vài chục phút trôi qua. Cuối cùng hắn gằn giọng,
-Nói đi.
Nàng cắn môi suy nghĩ,
-Nói gì?
-Nói thật hết đi.
-Có gì để nói?
-Đừng như thế, hãy nói tôi nghe.
-Muốn nghe gì?
-Những gì em có thể nói được.
-Chả có gì để nói.
-Thật thế sao? Chả có gì để nói?
Cơn giận trào lên, hai mắt hắn đỏ ngầu. Chẳng hiểu hắn đã uống bao nhiêu ly rượu trước khi nàng có mặt? Hơi thở gấp rút, dồn dập. Hắn lại gần nàng, vẻ hung tợn làm nàng lùi lại. Có thể hắn sẽ bóp cổ nàng cho hả cơn chăng? Nàng nhắm mắt. Sợ. Cửa đóng rồi, làm sao thoát được? Nghe tiếng nói hắn sát bên tai, nàng co rúm người,
-Nào hãy trả lời tôi.
Nàng vẫn nhắm mắt. Im lặng.
-Em đi đâu với ai?
Nàng thở hắt ra,
-Đi có việc.
-Khai thật đi, với ai, đi đâu?
-Việc riêng.
-Tại sao không nói?
-Chả có gì để nói.
-Đừng làm tôi nổi điên.
-Anh đang giống như người điên bây giờ.
-Em làm tôi điên, khai thật đi.
-Đã nói rồi, chả có gì để nói.
-Tôi phải làm gì để em nói?
-Chả phải làm gì vì không có gì để nói.
Hắn giơ tay lên. Nàng trân trân nhìn hắn. Hắn muốn gì đây? Muốn hành hung một người phụ nữ? Nàng mở to mắt nhìn và chờ đợi. Chưa bao giờ nàng thấy người đàn ông nào giận dữ đến mức này. Mắt chạm mắt, tia nhìn nàng thẳng và sâu xoáy vào mắt hắn dò hỏi. Ánh mắt hắn như chùng xuống, nỗi buồn bã hiện rõ. Hắn hạ tay xuống, ngang tầm tay nàng.
-Đừng thử sức nữa, tôi không chịu đựng được.
-Ai làm gì anh?
-Em đang hành hạ tinh thần tôi.
-Bằng cách nào?
-Em không trả lời khi tôi hỏi.
-Tự anh làm khổ lấy anh, không ai làm gì cả.
-Tôi chỉ muốn biết em đi đâu với ai.
-Chuyện không có gì quan trọng.
-Thế chuyện tôi yêu em có quan trọng không?
-Hai chuyện chả dính dáng gì với nhau.
-Tôi có quyền hỏi và biết em đi đâu, làm gì với ai chứ?
-Đã nói là không có gì quan trọng mà.
-Nếu không có gì quan trọng tại sao em không nói cho tôi nghe?
-Chả có gì đáng để nhắc đến, tại sao mất thì giờ?
Hắn nhìn đồng hồ. Hình như cây kim giờ biết bay đã chạy hay bay một nửa vòng tròn rồi. Có lẽ hắn đang nhận thấy mình đã phung phí quá nhiều thời giờ bên người yêu.
Hắn quay lại vòng hai tay ôm nàng, dúi mặt vào mái tóc đen nhánh của người yêu.
Nàng đứng yên lặng không nói tiếng nào. Nàng biết hắn đang từ từ nguôi giận và sẽ trở lại là một người yêu tuyệt vời của nàng.
Ôi tình yêu!
Đôi khi cũng cần có những phút thay đổi không khí như thế ?
< Nguyệt Hạ
_____________
Dù biết là truyện,là hư cấu nhưng hắn ghét cay đắng cái nhân vật đàn ông trong truyện.Đành rằng nhân vật giống đực ấy ghen tuông và nổi điên khi ghen ( Khi yêu quá thì cũng có nghĩa là bị mù quáng và có thể nổi điên ! )
Đọc thêm vài đoạn thì hắn đủ sức hiểu tại sao gã đàn ông ất lại nổi xung như thế ( vì bị nàng chọc tức vơí những câu trả lời dấm dớ ... ) Đành rằng trong cuộc đời có rất nhiều hạng đông vũ phu,vũ bão.Lúc chưa cua được người ta kiểu cho cá vào rọ thì hết sức đường mật,lấy được rồi thì giở cái giọng đểu để lòi ra khuôn mặt đểu.
Hắn có người yêu. Nàng của hắn thỉnh thoảng cũng chọc gan hắn bằng cách này hay cách khác.Nàng ta biết ghen và cũng thích thử mức độ chịu đựng của hắn.
Ngày kia,nà ng diện đẹp và biến mất khoảng hai ngày.Điện thoại im ru.Máy Pc tắt ngúm.Cửa nhà im lìm kín bưng.Loay hoay tìm kiếm nàng khắp nơi,hắn muốn nổi khùng ( nếu nhà bạn có nuôi một chú chó thì bạn sẽ thấy chú cún ấy nổi hung chạy tìm bạn khắp nơi và sủa lung tung ).Hắn không phải là chó.Chó không bao giờ biết yêu như người.Người đi đâu cũng báo cho nhau biết để nhau chờ nhau.
Hắn sững người,đá bàn,đá ghế và tìm những lý do xấu nhất để đoán về nàng :
- Nàng bị tai nạn bất ngờ ?
- Nàng bị bắt cóc ?
- Nàng chán hắn,bỏ hắn theo kẻ khác ?
Nghĩ đến câu đoán thứ 3 là hắn muốn cạu cọ để đốt nhà,đốt xe.Chuyện đốt nhà,đốt xe là chuyện giả tưởng trong tiểu thuyết.Hắn biết mình đang ở trong cuộc đời thất rất thật.Sừng sững mà thật khi chạy đi hỏi thăm những chỗ nàng hay lui tơí.
Ngày thứ ba thì hắn nhận được cái message texto .
Nàng ta viết :
" Em nè. Em đi nghỉ hè.Em muốn anh phải nhớ em ... "
Thật là dễ ghét.Hắn tắt máy điện thoại.Lặng yên.Hắn quyết định tặng thêm cho nàng 4 ngày từ nỗi lặng im của mình - Cả thảy là 1 tuần chẵn chòi cho tiện việc sổ sách.Như đã nói rồi,không phải là ai yêu cũng giống nhau . ( Đôi khi sự im lặng rất cần thiết )
Để xem sao ?
___________________________
@ - CHUYỆN CỔ TÍCH LOẠI TÂN THỜI.
__________________________________________________ ______
Chào em nhỏ !
Dĩ nhiên là vui khi đọc những gì đến từ một tình thân.Theo anh biết thì tình thân không phải là điều trả nợ.Em chẳng nợ nần gì với anh.
Em chỉ phải tốn tí thì giờ với tấm carte chúc giáng sinh đã được sáng chế từ bên Anh Quốc từ thời một ngàn tám trăm lâu lắm mà thôi.
Anh kể cho em nghe một câu chuyện cổ tích :
" Ngày ấy,khi gặp anh,em đã kên anh vì anh đụng phải em với đôi mắt nhắm mở khi ra khỏi nhà thờ.Chúa ơi ! Anh chưa thấy ai dữ hơn em.
Em trợn mắt ngó anh và hỏi :
- Nè ông ! Sao không nghe ông xin lỗi tôi ?
- Tôi..Tôi chưa kịp xin lỗi cô mà...
- Bây giờ thì xin lỗi đi .
Anh bỗng nổi chứng cà giật ,ba trợn.Tính anh rất cạu khi bị đàn bà con gái bắt nạt,nếu họ bắt nạt anh,anh đổ lì .
Và anh nói :
- Rồi.Coi như tôi đã xin lỗi cô.Mới đi lễ ra mà đã dữ rồi ?! Người gì mà...
- Mà sao,ông ?
- Tôi còn trẻ.Xin hãy gọi tôi bằng anh
Anh thấy hai con mắt em tròn vo,buồn cười lắm :
- Mắc gì mà gọi bằng anh ?
- Cô đi lễ với ai ? Gia đình há ?
- Mắc chứng gì mà ông hỏi ?
Và như thế - em đã làm anh nổi giận.Mặt anh biết sưng trù ụ.Và như thế,em và anh quen nhau.
Em làm anh kinh hãi lắm khi anh biết em đã có một thời viết văn ở cái Web site của trường cũ.Tính anh ghét có đối thủ và có sự cạnh tranh vì một lẽ : Em viết văn rất khá ( Có thể cho 15/20 ) - Và em còn biết làm thơ kiểu đường luật cổ lổ sỉ - ( anh hay ghét những người làm thơ ! )
Chúng ta đã có rất nhiều điều khác nhau.Giả dụ như : Anh tu hành và có vẻ hiền lành hơn em dù không có đủ bằng chứng trong việc ngoan đạo và năng đi lễ.
Em đọc nhanh hơn anh và viết chữ đẹp hơn anh ( điều này có bằng chứng )
và em ngổ ngáo hơn anh theo kiểu garçon manqué .Lắm lúc em lại hay cãi cọ trêu tức anh ( điều này thì anh rất kỵ ! )
Vậy mà.......... "
Khỏi cần phải công bố các tội trạng của em ở giữa đường,anh biết rõ các phong cách " lì " của em để có thể chịu đựng em ( Vì trời đã sinh em như thế )
Nói về chuyện đọc sách và cách đọc,anh chẳng bao giờ đọc ngấu nghiến như cái kiểu của em.Khi vác về một quyển sách,anh luôn đọc ở phần Index - Mục Lục.Kể cả khi mua một tờ tạp chí.Với một quyển sách,anh có cái háo hức khám phá như tìm tòi cho mình một thế giới riêng của chữ nghĩa.Và anh đọc rất chậm như khi anh ăn uống.Vì ăn nhanh quá sẽ có hại cho bao tử và không ăn được nhiều.
Viết vài hàng để giả vờ lịch sự với em theo cung cách có qua có lại.
Lần này ,anh muốn phá lệ để cố gắng lòi ra một lời chúc :
- Chúc em có nhiều thứ để vui.Chúc em luôn tử tế với anh trong năm mới.
Nếu lời chúc ấy ứng nghiệm thì khi nào lên trời chầu trời,anh sẽ tử tế hơn vơí em,anh sẽ dạy em khiêu vũ theo vũ điệu Bossa nova.Với bossa nova,anh có thể đệm đàn cho em hát bài Belle tình tứ của chàng Christophe ngày xưa.
Từ lời lẽ của bài hát Belle này,em sẽ hiểu câu chuyện cổ tích kiểu tân thời.Em nhé.
.... Tu es bien trop belle
Pour entre vraie trop belle
Bien trop belle pour moi
Et pourtant tu dors près de moi
Tu es bien trop belle
Pour être vraie - trop belle
Bien trop belle pour moi... " *
(Belle - Christophe )
đăng sơn.fr
NHANH - GỌN - NGẮN ... _______________________________
Em !
Người ta hay nói : " Đời người giống như một cuốn phim " hoặc là một vở bi hài kịch.
Anh biết là như thế.Đã từ lâu,anh không còn cái thú đi xem phim ở rạp hát.Ngày xưa thì khác,ngày ấy ,lúc còn bé,mỗi lần được bố dắt đi xem phim thì thích lắm,thằng bé mắt nháo nhác nhìn một dọc các tấm ảnh của cảnh tài tử đóng phim,chưa vào rạp thì đã thấy hồi hộp gây cấn rồi.
Nhớ có lần bé tí ti,được cả nhà dắt đi xem một cuốn phim chưởng loại kiếm hiệp của Tàu,thằng bé thấy đánh nhau,sợ quá thụp người trốn sau lưng cái ghế ngồi đằng trước và nó nhắm chặt mắt lại. Lần khác ,được xem một phim về quỷ hút máu Dracula,thằng bé teo quá,co hai chân lên ghế nệm và thu người lại nhỏ tí ti....
Bây giờ,cái thú đi xem phim mất rồi.Anh cũng bỏ luôn cái thú xem phim ở TV.Anh đọc truyện phim mơí ra hàng tuần và đọc sự phê bình phim ở báo chí.Thế cũng là một cách xem phim.ngắn và gọn.
Trở lại cái chuyện nói về đời người là một chuyện phim thì anh có cách xem phim kiểu riêng.Anh xem những vai chính trong những mẫu chuyện đời xảy ra hằng ngày.
Thí dụ :
Ở ngoài chợ một buổi sáng,có hai mẹ con dắt nhau đi mua bán. Người mẹ già lụm khụm khi móc tiền trong ví để trả,người con là một mụ đàn bà có khuôn hình tròn trịa,mặt mày dữ tợn hắc ám luôn mở miệng làu nhàu mẹ của mình vơí những lời lẽ cọc cằn hung tợn.Anh hay ra chợ và thỉnh thoảng gặp lại hai mẹ con.Mụ đàn bà lúc nào cũng ra vẻ vội vã và bắt nạt mẹ mình.
Đoạn phim đời như thế làm anh thấy bất nhẫn.Không vui.
Màn ảnh đời lại chiếu cho anh những cảnh tượng khác.Lạ lùng ! Ngộ nghĩnh.Có khi cười mà cười không được trọn vẹn.
Bây giờ thì đến chuyện đóng phim của anh và vài nhân vật khác :
Một ngày nọ anh được mời dự một cái đám cưới.Vì việc làm ,anh đến muộn.Mọi người đã ăn uống xong phần buổi trưa và đang khiêu vũ tưng bừng chờ đến màn ăn nhậu sau đó vào buổi tối.Ai cũng tưng bừng náo nhiệt trừ bà giáo dạy khiêu vũ của anh.Bà đầm tên là Maryse.
Anh ghé lại chào bà và ngồi xuống bên cạnh :
- Nè .Maryse ! Sao không ra nhảy nhót như mọi khi ?
Maryse nhăn nhăn,vẻ ngượng ngập ,luống cuống :
- Tôi thích lắm nhưng đang bị tai nạn.
Anh nhìn cánh tay phải cuả bà bị băng bột vì ngã gãy tay vừa rồi :
- Bạn nhảy bằng chân chú đâu phải bằng cánh tay ?
Bà đầm lại nhăn :
- Trời ui ! Khó nói lắm.Tôi....Tôi đang bị ướt quần
- Thì thay quần.Có sao đâu ?
Maryse kéo vai anh,rủ rỉ :
- Nè.Nói nhỏ cho nghe nè. Với cánh tay bị bó bột như vầy không mở được khuy quần,tớ không chạy kịp vào toilette để tè và tớ đã pipi ướt nhẹp cái quần rồi.
Anh bảo bà nhấc cái mông tròn trịa lên và lấy một mớ khăn ăn đặt xuống nệm ghế cho bà ngồi lên.
Maryse cảm động và khi thấy cái mặt tỉnh bơ của anh,bà lại rỉ tai :
- Bạn có cười nhạo tôi không ? Tôi xấu hổ lắm !
- Có gì mà xấu hổ.Ai cũng có thể bị như vậy.Ngồi tí xíu cho tạm khô rồi tôi đưa bà về nhà thay quần.Hãy chọn một cái váy rộng để dễ chạy đi pipi.
Maryse gật đầu ,cảm động thêm lần nữa và hôn lên má của anh . Chuyện có gì mà ầm ĩ đâu.
Đó chỉ là một đoạn phim bộ .Ngắn - Gọn - Đơn giản.Khi cần đóng kịch,đóng phim thì mình cứ tự nhiên.
Tự nhiên như lúc anh nhớ đến em với những dòng chữ như thế này.Kỳ sau,anh sẽ đóng phim kiểu khác và sẽ kể cho em nghe.Rất ngắn và gọn !
Thương yêu .
đăng sơn.fr
lundi 3 septembre 2012
DON'T LET ME BE LONELY TONIGHT ( thưTình )
. ( Bài mơí cập nhật ngày 04.11.2012 )
(nhưnhữngbứcthưtình dài nhất )
DON'T LET ME BE LONELY TONIGHT
________________________________________
Eric Clapton & đăng sơn.fr
Lonely Tonight là bản nhạc loại blue khi anh bước vào quán .Cái quán nằm trước khoảng công trường rộng,bên kia là nhà hát lớn,bên này là cửa hàng,quán xá ,khách sạn lộng lẫy. Mà có hề gì,anh chọn cái quán nước này vì có bàn ghế đẹp và không khí yên tĩnh.Người ngồi ở đây không bao giờ lớn tiếng khi nói chuyện,họ im ỉm ngồi nhâm nhi,ngó nhau,ngắm nhau và nghe nhạc....
Anh gọi hai thứ uống.Một là ly cà phê ngon nhất thế giới,loại nhập cảng từ Ý đại Lợi và ly thứ hai là Tavel,loại rosé hồng hồng đến từ địa trung hải.Tối nay,trời xuống nhanh ở những ngày gần cuối hạ.Đèn thành phố đã bắt đầu nhấp nháy.Cô hầu bàn tóc dài mang đến ly cà phê thơm phức,mang ly rượu hồng.
Cô nhìn anh,vẻ tội nghiệp :
- Ông ngồi một mình ?
Ơ hay ! Một mình thì đã sao ? Cả cái thế giới nhỏ xíu này,có ai mà không có lúc một mình ên ? Một mình có cái thú của một mình.Eric Clapton đang nức nở khi hát : tell me more,say me hello,say goodbye....
Thấy anh chỉ gật đầu,cô nhỏ hầu bàn quay đi,anh gọi cô,nài nỉ :
- Cô nè. Có thể nào cho tôi nghe lại bản Don't let me ... của Clapton lần nữa và xin cô cho mượn cây bút và hai tờ giấy trắng ?
Cô nhỏ ngạc nhiên : Bộ ông thích nghe blue của Clapton giống tôi ?
Anh cười,gật đầu.Tiếng đàn chạy ngón nghe như nỉ non nũng nịu và ướt..... Đêm , à không,buổi tối đang lơ lửng trên ngọn lá đầy ấp ánh sáng đèn,chỗ anh ngồi có bóng tối rất nhẹ từ khuất sau những ngọn đèn và vòm kính nhìn sang dãy phố.
Bản nhạc có tiếng solo guitar được vặn lại,cô nhỏ mang cho giất bút ,nhìn anh vơí ánh mắt lạ hững rồi quay đi để anh yên tĩnh nghe nhạc tình và viết những dòng này :
" Em !
Có bao giờ em nghe đi ,nghe lại một bản nhạc mà em yêu thích khi ngồi viết ? Có bao giờ em đi bộ một mình cho hết một buổi tối và hiểu được thế nào là cái thú vị kiểu mình ên ? Lúc ấy,em có thể thả mình chơi vơi như thời gian bay lỡ lửng và tâm hồn mình thoát khỏi những phiền phức bó buột hàng ngày....
Một ngày của anh đã bắt đầu từ sớm. 6 giờ sáng,khi trời đất còn tối om,khi sương mờ còn phơi mình trên bãi cỏ ngoài vườn cây.Ngày của anh luôn mới,đẹp,dịu,êm.... Như thế,anh có thể nhẹ nhàng sắp xếp những điều cần làm;Anh thích dậy sớm,thong thả,chậm rãi.Mùi cà phê,những tiếng động nhẹ ở nhà bếp,tiếng rù rì của cái tủ lạnh,giọng nói ở cái radio nằm trên bàn ăn và nghe những lời tiên đoán láo lếu của tử vi : Tuổi con rệp,tuổi con cá mập,tuổi hải sư hôm nay làm được việc. Rồi máy nói : Bắn nhau,chết người ở cảng Marseille,máy kể chuyện đập nhau u đầu và ly dị của ca sĩ,tài tử.....
Kệ họ.Họ muốn nói gì,kể gì,kệ họ,anh làm việc của anh.
____
Cô hầu bàn thấy anh thích E.Clapton nên để nguyên cái cd mang tên Reptile lại từ đầu ;đĩa hát có 14 bài,vài bản rock và rất nhiều bài viết theo thể điệu blue.Anh gọi thêm ly rượu hồng,anh cần bềnh bồng một chút để viết .
( Và anh đang viết một bức thư tình dài nhất thế kỷ )
........................
THƯ BẰNG NHẠC TÌNH
_________________________________
Elton John - Eric Clapton - đăng sơn.fr
Khi anh viết những dòng này thì cái Cd của Elton John đang chạy đến bài Runaway Train.
Elton hát :
.... Standing in a station waiting in the train
I'm staring to fell a little nusde but love is lost like a runaway train...
Đến đoạn giữa của tay lead guitar thì anh giật mình nhận ra style của anh chàng Eric Clapton.Lại hắn ! Hắn hát bè chung vơí Elton J .Ly cà phê của anh ngọt hơn khi anh nổi da gà,chụp cái bìa đĩa thì thấy những bài hát được thâu ở Paris và một phần nhỏ ở London.
Thấy vui.Thấy yêu đời khi nghĩ đến khuôn mặt thộn ra và nhăn nhăn của em khi em nói :
- Lại Eric Clapton.Em không khoái tí nào.
Ờ . Ờ. Em không phải là anh.Em giống một bà cụ già hay bám chặt lấy những ca khúc xưa của kỷ niệm.Đến thời bây giờ mà em vẫn còn nghe Joe Dassin hát Si tu éxistes encore hoặc Main dang la main của Christophe ( Một anh thì đã đi bán muối bỏ lại bản L'été Indien,anh chàng Christophe lẩn thẩn trở thành bí mật kỳ dị hơn cái thời hát Aline đã làm say mê biết bao người nghe.Nghe nói bây giờ Christophe hay sống về đêm và tâm ngẩm,tầm ngầm chế nhạc và hoà âm kiểu rất quái dị,càng ngày càng khó nghe.... )
2.
Viết đến đoạn này thì anh nhớ là vừa đọc xong một bài viết về Elton J và những sự kiện tình ái của cuộc đời anh ta : Lấy chồng,nhận con nuôi,anh ta bán tống bán tháo mớ mũ nón đã chất đầy nhà.Mớii đây,anh chàng lại nổi hứng móc lò cô đồng nghiệp Madona.Những chuyện bên lề,đọc thì đọc như thế,anh thấy chẳng ăn nhập gì đến mình.Loại tin lá cải,lá bắp thì chỉ nên liếc sơ qua và nên quên càng nhanh càng tốt... Thích nhạc hay yêu nghệ thuật phim ảnh,chúng mình chỉ nên chú trọng về phần giá trị nghệ thuật.Đời tư của tài tử,nhạc sĩ,ca sĩ thì kệ thây họ.Họ đã làm gì vơí tài nghệ để mang lại sự say đắm cho giới thưởng ngoạn mới là điều đáng nói.
Nói về chữ Say Đắm,hôm nọ có cô bé hỏi anh về cái nghĩa này.Anh thử giải thích : Say : Bồng bềnh,lãng đãng / Đắm : Chìm lĩm,ngụp lặn,mê muội. Cô nhỏ phì phì và cười,nói anh rắc rối.
Ừ em ! Anh luôn yêu sự chính xác khi dùng chữ để chữ có nghĩa.Ngồi trước mặt em ở một quán nước đẹp,tai nghe một bản nhạc tình,uống ly cà phê đậm,một ly bia ngon,anh có thể chếch choáng trong một khoảng khắc như đang sống thêm một góc đời khác.Còn ĐẮM thì không.Bởi lẽ anh muốn yêu bằng cả trí tuệ và con tim.Đó là một sự hoà âm cần có như khi nghe cách hoà giọng giữa hai tiếng hát của Elton John và Clapton . Eric chơi guitar quyện tiếng dương cầm của Elton.Họ không cần phải đắm say nhau vì họ không hề yêu nhau như một nam ,một nữ.Như em như anh.
đăng sơn.fr
.
_____________________________
(nhưnhữngbứcthưtình dài nhất )
DON'T LET ME BE LONELY TONIGHT
________________________________________
Eric Clapton & đăng sơn.fr
Lonely Tonight là bản nhạc loại blue khi anh bước vào quán .Cái quán nằm trước khoảng công trường rộng,bên kia là nhà hát lớn,bên này là cửa hàng,quán xá ,khách sạn lộng lẫy. Mà có hề gì,anh chọn cái quán nước này vì có bàn ghế đẹp và không khí yên tĩnh.Người ngồi ở đây không bao giờ lớn tiếng khi nói chuyện,họ im ỉm ngồi nhâm nhi,ngó nhau,ngắm nhau và nghe nhạc....
Anh gọi hai thứ uống.Một là ly cà phê ngon nhất thế giới,loại nhập cảng từ Ý đại Lợi và ly thứ hai là Tavel,loại rosé hồng hồng đến từ địa trung hải.Tối nay,trời xuống nhanh ở những ngày gần cuối hạ.Đèn thành phố đã bắt đầu nhấp nháy.Cô hầu bàn tóc dài mang đến ly cà phê thơm phức,mang ly rượu hồng.
Cô nhìn anh,vẻ tội nghiệp :
- Ông ngồi một mình ?
Ơ hay ! Một mình thì đã sao ? Cả cái thế giới nhỏ xíu này,có ai mà không có lúc một mình ên ? Một mình có cái thú của một mình.Eric Clapton đang nức nở khi hát : tell me more,say me hello,say goodbye....
Thấy anh chỉ gật đầu,cô nhỏ hầu bàn quay đi,anh gọi cô,nài nỉ :
- Cô nè. Có thể nào cho tôi nghe lại bản Don't let me ... của Clapton lần nữa và xin cô cho mượn cây bút và hai tờ giấy trắng ?
Cô nhỏ ngạc nhiên : Bộ ông thích nghe blue của Clapton giống tôi ?
Anh cười,gật đầu.Tiếng đàn chạy ngón nghe như nỉ non nũng nịu và ướt..... Đêm , à không,buổi tối đang lơ lửng trên ngọn lá đầy ấp ánh sáng đèn,chỗ anh ngồi có bóng tối rất nhẹ từ khuất sau những ngọn đèn và vòm kính nhìn sang dãy phố.
Bản nhạc có tiếng solo guitar được vặn lại,cô nhỏ mang cho giất bút ,nhìn anh vơí ánh mắt lạ hững rồi quay đi để anh yên tĩnh nghe nhạc tình và viết những dòng này :
" Em !
Có bao giờ em nghe đi ,nghe lại một bản nhạc mà em yêu thích khi ngồi viết ? Có bao giờ em đi bộ một mình cho hết một buổi tối và hiểu được thế nào là cái thú vị kiểu mình ên ? Lúc ấy,em có thể thả mình chơi vơi như thời gian bay lỡ lửng và tâm hồn mình thoát khỏi những phiền phức bó buột hàng ngày....
Một ngày của anh đã bắt đầu từ sớm. 6 giờ sáng,khi trời đất còn tối om,khi sương mờ còn phơi mình trên bãi cỏ ngoài vườn cây.Ngày của anh luôn mới,đẹp,dịu,êm.... Như thế,anh có thể nhẹ nhàng sắp xếp những điều cần làm;Anh thích dậy sớm,thong thả,chậm rãi.Mùi cà phê,những tiếng động nhẹ ở nhà bếp,tiếng rù rì của cái tủ lạnh,giọng nói ở cái radio nằm trên bàn ăn và nghe những lời tiên đoán láo lếu của tử vi : Tuổi con rệp,tuổi con cá mập,tuổi hải sư hôm nay làm được việc. Rồi máy nói : Bắn nhau,chết người ở cảng Marseille,máy kể chuyện đập nhau u đầu và ly dị của ca sĩ,tài tử.....
Kệ họ.Họ muốn nói gì,kể gì,kệ họ,anh làm việc của anh.
____
Cô hầu bàn thấy anh thích E.Clapton nên để nguyên cái cd mang tên Reptile lại từ đầu ;đĩa hát có 14 bài,vài bản rock và rất nhiều bài viết theo thể điệu blue.Anh gọi thêm ly rượu hồng,anh cần bềnh bồng một chút để viết .
( Và anh đang viết một bức thư tình dài nhất thế kỷ )
........................
THƯ BẰNG NHẠC TÌNH
_________________________________
Elton John - Eric Clapton - đăng sơn.fr
Khi anh viết những dòng này thì cái Cd của Elton John đang chạy đến bài Runaway Train.
Elton hát :
.... Standing in a station waiting in the train
I'm staring to fell a little nusde but love is lost like a runaway train...
Đến đoạn giữa của tay lead guitar thì anh giật mình nhận ra style của anh chàng Eric Clapton.Lại hắn ! Hắn hát bè chung vơí Elton J .Ly cà phê của anh ngọt hơn khi anh nổi da gà,chụp cái bìa đĩa thì thấy những bài hát được thâu ở Paris và một phần nhỏ ở London.
Thấy vui.Thấy yêu đời khi nghĩ đến khuôn mặt thộn ra và nhăn nhăn của em khi em nói :
- Lại Eric Clapton.Em không khoái tí nào.
Ờ . Ờ. Em không phải là anh.Em giống một bà cụ già hay bám chặt lấy những ca khúc xưa của kỷ niệm.Đến thời bây giờ mà em vẫn còn nghe Joe Dassin hát Si tu éxistes encore hoặc Main dang la main của Christophe ( Một anh thì đã đi bán muối bỏ lại bản L'été Indien,anh chàng Christophe lẩn thẩn trở thành bí mật kỳ dị hơn cái thời hát Aline đã làm say mê biết bao người nghe.Nghe nói bây giờ Christophe hay sống về đêm và tâm ngẩm,tầm ngầm chế nhạc và hoà âm kiểu rất quái dị,càng ngày càng khó nghe.... )
2.
Viết đến đoạn này thì anh nhớ là vừa đọc xong một bài viết về Elton J và những sự kiện tình ái của cuộc đời anh ta : Lấy chồng,nhận con nuôi,anh ta bán tống bán tháo mớ mũ nón đã chất đầy nhà.Mớii đây,anh chàng lại nổi hứng móc lò cô đồng nghiệp Madona.Những chuyện bên lề,đọc thì đọc như thế,anh thấy chẳng ăn nhập gì đến mình.Loại tin lá cải,lá bắp thì chỉ nên liếc sơ qua và nên quên càng nhanh càng tốt... Thích nhạc hay yêu nghệ thuật phim ảnh,chúng mình chỉ nên chú trọng về phần giá trị nghệ thuật.Đời tư của tài tử,nhạc sĩ,ca sĩ thì kệ thây họ.Họ đã làm gì vơí tài nghệ để mang lại sự say đắm cho giới thưởng ngoạn mới là điều đáng nói.
Nói về chữ Say Đắm,hôm nọ có cô bé hỏi anh về cái nghĩa này.Anh thử giải thích : Say : Bồng bềnh,lãng đãng / Đắm : Chìm lĩm,ngụp lặn,mê muội. Cô nhỏ phì phì và cười,nói anh rắc rối.
Ừ em ! Anh luôn yêu sự chính xác khi dùng chữ để chữ có nghĩa.Ngồi trước mặt em ở một quán nước đẹp,tai nghe một bản nhạc tình,uống ly cà phê đậm,một ly bia ngon,anh có thể chếch choáng trong một khoảng khắc như đang sống thêm một góc đời khác.Còn ĐẮM thì không.Bởi lẽ anh muốn yêu bằng cả trí tuệ và con tim.Đó là một sự hoà âm cần có như khi nghe cách hoà giọng giữa hai tiếng hát của Elton John và Clapton . Eric chơi guitar quyện tiếng dương cầm của Elton.Họ không cần phải đắm say nhau vì họ không hề yêu nhau như một nam ,một nữ.Như em như anh.
đăng sơn.fr
.
_____________________________
Inscription à :
Articles (Atom)