lundi 10 septembre 2012

KHI CẦN KHOẢNG LẶNG IM - truyện ngắn

.





KHI CẦN KHOẢNG LẶNG IM -
________________________________________
- đăng sơn.fr







Trong ngày nghỉ,được chút rảnh rỗi,hắn đọc được một bài viết trên Net như sau :



NGHIỆP ...




Mặt hắn nóng lên. Hai bên thái dương giật giật, mấy đường gân máu xanh hằn rõ lên. Có lẽ hắn đang giận dữ ghê lắm. Hai tay hắn cứ nắm lại rồi mở ra làm như muốn đấm vào không khí. Ai đang đứng gần chắc bị ăn đấm quá. Kiểu này ngó bộ không xong.


Hắn đi qua đi lại như duyệt binh. Nôn nóng. Hầm hừ. Mắt hắn nhìn vào đâu đó không chớp, trừng trừng. Thỉnh thoảng lại liếc vào chiếc đồng hồ trên tường. Cây kim giây hình như sợ lây đứng im không nhúc nhích. Cái giận của hắn bốc lên trong đầu mà lộ rõ ra cả ngoài không khí. Căn phòng ngột ngạt, không một tiếng động. Giống như có một làn hơi nóng tỏa lên từ đỉnh đầu hắn. Người gì mà cộc cằn. Giờ thì hắn bắt đầu giơ chân đá vào chiếc ghế gần bên. Coi chừng hắn sắp đấm xuống mặt bàn rồi kia... Mấy món ly tách trên bàn đang chuẩn bị để nhảy lên theo nhịp tay hắn giáng xuống mặt gương. Một tiếng động nhẹ vang lên, nhẹ thôi, nhỏ thôi, nhưng trong lúc này cũng đủ để hắn ngừng lại nghe ngóng.


Nắm đấm trên cánh cửa từ từ xoay một vòng, khoảng ánh sáng từ ngoài ùa vào theo cánh cửa mở ra. Một bóng người trong khung cửa che đi khoảng ánh sáng làm thành một vệt dài trên nền nhà. Hình như bóng người có tóc dài ngang lưng, bóng người mặc váy đầm ngắn ngang đùi... Hắn thở hắt ra, xoay lưng lại bóng người, chờ đợi.


Náng tóc dài bước hẵn vào trong phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại không gây thêm tiếng động nào. Nàng nhìn sau lưng hắn và cảm được cái không khí nặng nề chung quanh. Mọi thứ đặc quánh, kể cả hơi thơ của người đàn ông ... Nàng dợm bước về phía hắn, bàn chân vừa đưa lên, nghĩ sao nàng ngừng lại. Thêm vài giây im lặng trôi qua. Cả hai đang thử sức chịu đựng của người kia xem đến đâu. Người này chờ đợi người kia lên tiếng trước. Chỉ vài giây thôi nhưng giống như vài chục phút trôi qua. Cuối cùng hắn gằn giọng,

-Nói đi.

Nàng cắn môi suy nghĩ,

-Nói gì?
-Nói thật hết đi.
-Có gì để nói?
-Đừng như thế, hãy nói tôi nghe.
-Muốn nghe gì?
-Những gì em có thể nói được.
-Chả có gì để nói.
-Thật thế sao? Chả có gì để nói?


Cơn giận trào lên, hai mắt hắn đỏ ngầu. Chẳng hiểu hắn đã uống bao nhiêu ly rượu trước khi nàng có mặt? Hơi thở gấp rút, dồn dập. Hắn lại gần nàng, vẻ hung tợn làm nàng lùi lại. Có thể hắn sẽ bóp cổ nàng cho hả cơn chăng? Nàng nhắm mắt. Sợ. Cửa đóng rồi, làm sao thoát được? Nghe tiếng nói hắn sát bên tai, nàng co rúm người,

-Nào hãy trả lời tôi.

Nàng vẫn nhắm mắt. Im lặng.

-Em đi đâu với ai?

Nàng thở hắt ra,

-Đi có việc.
-Khai thật đi, với ai, đi đâu?
-Việc riêng.
-Tại sao không nói?
-Chả có gì để nói.
-Đừng làm tôi nổi điên.
-Anh đang giống như người điên bây giờ.
-Em làm tôi điên, khai thật đi.
-Đã nói rồi, chả có gì để nói.
-Tôi phải làm gì để em nói?
-Chả phải làm gì vì không có gì để nói.


Hắn giơ tay lên. Nàng trân trân nhìn hắn. Hắn muốn gì đây? Muốn hành hung một người phụ nữ? Nàng mở to mắt nhìn và chờ đợi. Chưa bao giờ nàng thấy người đàn ông nào giận dữ đến mức này. Mắt chạm mắt, tia nhìn nàng thẳng và sâu xoáy vào mắt hắn dò hỏi. Ánh mắt hắn như chùng xuống, nỗi buồn bã hiện rõ. Hắn hạ tay xuống, ngang tầm tay nàng.


-Đừng thử sức nữa, tôi không chịu đựng được.
-Ai làm gì anh?
-Em đang hành hạ tinh thần tôi.
-Bằng cách nào?
-Em không trả lời khi tôi hỏi.
-Tự anh làm khổ lấy anh, không ai làm gì cả.
-Tôi chỉ muốn biết em đi đâu với ai.
-Chuyện không có gì quan trọng.
-Thế chuyện tôi yêu em có quan trọng không?
-Hai chuyện chả dính dáng gì với nhau.
-Tôi có quyền hỏi và biết em đi đâu, làm gì với ai chứ?
-Đã nói là không có gì quan trọng mà.
-Nếu không có gì quan trọng tại sao em không nói cho tôi nghe?
-Chả có gì đáng để nhắc đến, tại sao mất thì giờ?



Hắn nhìn đồng hồ. Hình như cây kim giờ biết bay đã chạy hay bay một nửa vòng tròn rồi. Có lẽ hắn đang nhận thấy mình đã phung phí quá nhiều thời giờ bên người yêu.


Hắn quay lại vòng hai tay ôm nàng, dúi mặt vào mái tóc đen nhánh của người yêu.

Nàng đứng yên lặng không nói tiếng nào. Nàng biết hắn đang từ từ nguôi giận và sẽ trở lại là một người yêu tuyệt vời của nàng.




Ôi tình yêu!

Đôi khi cũng cần có những phút thay đổi không khí như thế ?


< Nguyệt Hạ





_____________



Dù biết là truyện,là hư cấu nhưng hắn ghét cay đắng cái nhân vật đàn ông trong truyện.Đành rằng nhân vật giống đực ấy ghen tuông và nổi điên khi ghen ( Khi yêu quá thì cũng có nghĩa là bị mù quáng và có thể nổi điên ! )

Đọc thêm vài đoạn thì hắn đủ sức hiểu tại sao gã đàn ông ất lại nổi xung như thế ( vì bị nàng chọc tức vơí những câu trả lời dấm dớ ... ) Đành rằng trong cuộc đời có rất nhiều hạng đông vũ phu,vũ bão.Lúc chưa cua được người ta kiểu cho cá vào rọ thì hết sức đường mật,lấy được rồi thì giở cái giọng đểu để lòi ra khuôn mặt đểu.


Hắn có người yêu. Nàng của hắn thỉnh thoảng cũng chọc gan hắn bằng cách này hay cách khác.Nàng ta biết ghen và cũng thích thử mức độ chịu đựng của hắn.

Ngày kia,nà ng diện đẹp và biến mất khoảng hai ngày.Điện thoại im ru.Máy Pc tắt ngúm.Cửa nhà im lìm kín bưng.Loay hoay tìm kiếm nàng khắp nơi,hắn muốn nổi khùng ( nếu nhà bạn có nuôi một chú chó thì bạn sẽ thấy chú cún ấy nổi hung chạy tìm bạn khắp nơi và sủa lung tung ).Hắn không phải là chó.Chó không bao giờ biết yêu như người.Người đi đâu cũng báo cho nhau biết để nhau chờ nhau.

Hắn sững người,đá bàn,đá ghế và tìm những lý do xấu nhất để đoán về nàng :

- Nàng bị tai nạn bất ngờ ?

- Nàng bị bắt cóc ?

- Nàng chán hắn,bỏ hắn theo kẻ khác ?


Nghĩ đến câu đoán thứ 3 là hắn muốn cạu cọ để đốt nhà,đốt xe.Chuyện đốt nhà,đốt xe là chuyện giả tưởng trong tiểu thuyết.Hắn biết mình đang ở trong cuộc đời thất rất thật.Sừng sững mà thật khi chạy đi hỏi thăm những chỗ nàng hay lui tơí.


Ngày thứ ba thì hắn nhận được cái message texto .
Nàng ta viết :

" Em nè. Em đi nghỉ hè.Em muốn anh phải nhớ em ... "



Thật là dễ ghét.Hắn tắt máy điện thoại.Lặng yên.Hắn quyết định tặng thêm cho nàng 4 ngày từ nỗi lặng im của mình - Cả thảy là 1 tuần chẵn chòi cho tiện việc sổ sách.Như đã nói rồi,không phải là ai yêu cũng giống nhau . ( Đôi khi sự im lặng rất cần thiết )


Để xem sao ?










___________________________





@ - CHUYỆN CỔ TÍCH LOẠI TÂN THỜI.


__________________________________________________ ______




Chào em nhỏ !


Dĩ nhiên là vui khi đọc những gì đến từ một tình thân.Theo anh biết thì tình thân không phải là điều trả nợ.Em chẳng nợ nần gì với anh.

Em chỉ phải tốn tí thì giờ với tấm carte chúc giáng sinh đã được sáng chế từ bên Anh Quốc từ thời một ngàn tám trăm lâu lắm mà thôi.


Anh kể cho em nghe một câu chuyện cổ tích :

" Ngày ấy,khi gặp anh,em đã kên anh vì anh đụng phải em với đôi mắt nhắm mở khi ra khỏi nhà thờ.Chúa ơi ! Anh chưa thấy ai dữ hơn em.

Em trợn mắt ngó anh và hỏi :

- Nè ông ! Sao không nghe ông xin lỗi tôi ?

- Tôi..Tôi chưa kịp xin lỗi cô mà...

- Bây giờ thì xin lỗi đi .


Anh bỗng nổi chứng cà giật ,ba trợn.Tính anh rất cạu khi bị đàn bà con gái bắt nạt,nếu họ bắt nạt anh,anh đổ lì .

Và anh nói :

- Rồi.Coi như tôi đã xin lỗi cô.Mới đi lễ ra mà đã dữ rồi ?! Người gì mà...

- Mà sao,ông ?

- Tôi còn trẻ.Xin hãy gọi tôi bằng anh


Anh thấy hai con mắt em tròn vo,buồn cười lắm :

- Mắc gì mà gọi bằng anh ?

- Cô đi lễ với ai ? Gia đình há ?

- Mắc chứng gì mà ông hỏi ?


Và như thế - em đã làm anh nổi giận.Mặt anh biết sưng trù ụ.Và như thế,em và anh quen nhau.

Em làm anh kinh hãi lắm khi anh biết em đã có một thời viết văn ở cái Web site của trường cũ.Tính anh ghét có đối thủ và có sự cạnh tranh vì một lẽ : Em viết văn rất khá ( Có thể cho 15/20 ) - Và em còn biết làm thơ kiểu đường luật cổ lổ sỉ - ( anh hay ghét những người làm thơ ! )


Chúng ta đã có rất nhiều điều khác nhau.Giả dụ như : Anh tu hành và có vẻ hiền lành hơn em dù không có đủ bằng chứng trong việc ngoan đạo và năng đi lễ.

Em đọc nhanh hơn anh và viết chữ đẹp hơn anh ( điều này có bằng chứng )
và em ngổ ngáo hơn anh theo kiểu garçon manqué .Lắm lúc em lại hay cãi cọ trêu tức anh ( điều này thì anh rất kỵ ! )

Vậy mà.......... "


Khỏi cần phải công bố các tội trạng của em ở giữa đường,anh biết rõ các phong cách " lì " của em để có thể chịu đựng em ( Vì trời đã sinh em như thế )


Nói về chuyện đọc sách và cách đọc,anh chẳng bao giờ đọc ngấu nghiến như cái kiểu của em.Khi vác về một quyển sách,anh luôn đọc ở phần Index - Mục Lục.Kể cả khi mua một tờ tạp chí.Với một quyển sách,anh có cái háo hức khám phá như tìm tòi cho mình một thế giới riêng của chữ nghĩa.Và anh đọc rất chậm như khi anh ăn uống.Vì ăn nhanh quá sẽ có hại cho bao tử và không ăn được nhiều.


Viết vài hàng để giả vờ lịch sự với em theo cung cách có qua có lại.


Lần này ,anh muốn phá lệ để cố gắng lòi ra một lời chúc :

- Chúc em có nhiều thứ để vui.Chúc em luôn tử tế với anh trong năm mới.


Nếu lời chúc ấy ứng nghiệm thì khi nào lên trời chầu trời,anh sẽ tử tế hơn vơí em,anh sẽ dạy em khiêu vũ theo vũ điệu Bossa nova.Với bossa nova,anh có thể đệm đàn cho em hát bài Belle tình tứ của chàng Christophe ngày xưa.

Từ lời lẽ của bài hát Belle này,em sẽ hiểu câu chuyện cổ tích kiểu tân thời.Em nhé.




.... Tu es bien trop belle
Pour entre vraie trop belle
Bien trop belle pour moi
Et pourtant tu dors près de moi
Tu es bien trop belle
Pour être vraie - trop belle
Bien trop belle pour moi... " *


(Belle - Christophe )





đăng sơn.fr         





NHANH - GỌN - NGẮN ... _______________________________




Em !


Người ta hay nói : " Đời người giống như một cuốn phim " hoặc là một vở bi hài kịch.


Anh biết là như thế.Đã từ lâu,anh không còn cái thú đi xem phim ở rạp hát.Ngày xưa thì khác,ngày ấy ,lúc còn bé,mỗi lần được bố dắt đi xem phim thì thích lắm,thằng bé mắt nháo nhác nhìn một dọc các tấm ảnh của cảnh tài tử đóng phim,chưa vào rạp thì đã thấy hồi hộp gây cấn rồi.
Nhớ có lần bé tí ti,được cả nhà dắt đi xem một cuốn phim chưởng loại kiếm hiệp của Tàu,thằng bé thấy đánh nhau,sợ quá thụp người trốn sau lưng cái ghế ngồi đằng trước và nó nhắm chặt mắt lại. Lần khác ,được xem một phim về quỷ hút máu Dracula,thằng bé teo quá,co hai chân lên ghế nệm và thu người lại nhỏ tí ti....


Bây giờ,cái thú đi xem phim mất rồi.Anh cũng bỏ luôn cái thú xem phim ở TV.Anh đọc truyện phim mơí ra hàng tuần và đọc sự phê bình phim ở báo chí.Thế cũng là một cách xem phim.ngắn và gọn.

Trở lại cái chuyện nói về đời người là một chuyện phim thì anh có cách xem phim kiểu riêng.Anh xem những vai chính trong những mẫu chuyện đời xảy ra hằng ngày.

Thí dụ :

Ở ngoài chợ một buổi sáng,có hai mẹ con dắt nhau đi mua bán. Người mẹ già lụm khụm khi móc tiền trong ví để trả,người con là một mụ đàn bà có khuôn hình tròn trịa,mặt mày dữ tợn hắc ám luôn mở miệng làu nhàu mẹ của mình vơí những lời lẽ cọc cằn hung tợn.Anh hay ra chợ và thỉnh thoảng gặp lại hai mẹ con.Mụ đàn bà lúc nào cũng ra vẻ vội vã và bắt nạt mẹ mình.

Đoạn phim đời như thế làm anh thấy bất nhẫn.Không vui.

Màn ảnh đời lại chiếu cho anh những cảnh tượng khác.Lạ lùng ! Ngộ nghĩnh.Có khi cười mà cười không được trọn vẹn.


Bây giờ thì đến chuyện đóng phim của anh và vài nhân vật khác :

Một ngày nọ anh được mời dự một cái đám cưới.Vì việc làm ,anh đến muộn.Mọi người đã ăn uống xong phần buổi trưa và đang khiêu vũ tưng bừng chờ đến màn ăn nhậu sau đó vào buổi tối.Ai cũng tưng bừng náo nhiệt trừ bà giáo dạy khiêu vũ của anh.Bà đầm tên là Maryse.

Anh ghé lại chào bà và ngồi xuống bên cạnh :

- Nè .Maryse ! Sao không ra nhảy nhót như mọi khi ?


Maryse nhăn nhăn,vẻ ngượng ngập ,luống cuống :

- Tôi thích lắm nhưng đang bị tai nạn.

Anh nhìn cánh tay phải cuả bà bị băng bột vì ngã gãy tay vừa rồi :

- Bạn nhảy bằng chân chú đâu phải bằng cánh tay ?


Bà đầm lại nhăn :

- Trời ui ! Khó nói lắm.Tôi....Tôi đang bị ướt quần

- Thì thay quần.Có sao đâu ?

Maryse kéo vai anh,rủ rỉ :

- Nè.Nói nhỏ cho nghe nè. Với cánh tay bị bó bột như vầy không mở được khuy quần,tớ không chạy kịp vào toilette để tè và tớ đã pipi ướt nhẹp cái quần rồi.

Anh bảo bà nhấc cái mông tròn trịa lên và lấy một mớ khăn ăn đặt xuống nệm ghế cho bà ngồi lên.

Maryse cảm động và khi thấy cái mặt tỉnh bơ của anh,bà lại rỉ tai :

- Bạn có cười nhạo tôi không ? Tôi xấu hổ lắm !


- Có gì mà xấu hổ.Ai cũng có thể bị như vậy.Ngồi tí xíu cho tạm khô rồi tôi đưa bà về nhà thay quần.Hãy chọn một cái váy rộng để dễ chạy đi pipi.

Maryse gật đầu ,cảm động thêm lần nữa và hôn lên má của anh . Chuyện có gì mà ầm ĩ đâu.


Đó chỉ là một đoạn phim bộ .Ngắn - Gọn - Đơn giản.Khi cần đóng kịch,đóng phim thì mình cứ tự nhiên.


Tự nhiên như lúc anh nhớ đến em với những dòng chữ như thế này.Kỳ sau,anh sẽ đóng phim kiểu khác và sẽ kể cho em nghe.Rất ngắn và gọn !




Thương yêu .





đăng sơn.fr

Aucun commentaire: