lundi 5 novembre 2012

TÌNH CŨ ( Thơ & Văn )

dang son ( c ) 2012




TRẢ LẠI NGÀY THÁNG CŨ _




Tôi để lại cho em tia nắng ấm
Ngòn ngọt lời tình xưa
Đăng đắng nửa hạt mưa
Tình là giấc chiêm bao


Tôi trả về em ngày vui ấy
Thưở bàn tay tìm bàn tay
Giọt cà phê nhỏ giọt
Có vị đắng đầu môi cay
Quay đi và để lại
Một khoảng trống cho nhau
Trái cấm kia đã hái
Chẳng còn gì về sau


Trả lại để trả ảại
Chốn xưa có lời tình ghi trên lá úa
Công viên lộng gió sẽ vẽ hình sự cô đơn
Tôi quay đi,về tìm lại tôi.




Trần.K.Sơn & đăng sơn.fr
    







dang son ( c ) 2012



Ở LẠI BÊN NHAU




Ở lại đây vơí tôi
Trải lên nắng nụ cười
Thảm cỏ xanh màu gió
Để dành lại nỗi vui


Ở lại đây vơí nhau
Con buồn nằm cọ quậy
Ngày vui nào qua mau
Sẽ tiếc một đời sau.


nguyễntrườngan

.





 _______________________________________________






dangson.fr




TÌNH CŨ
________________________
. nguyễnthịLoanPhiên & @nguyênhạ









'' Người ta,đã có lúc tự tìm đến vơí nhau chỉ bởi một lẽ : Sự gần gũi có thể giết nỗi cô đơn.Thế giơí của con người bao la quá.Những tỷ tỷ người sẽ có một vài người đồng điệu để gặp nhau.Có nhau và giữ được nhau hay không là một chuyện khác.

Tình yêu có khi là một thực thể và cũng là một thứ ảo giác mơ hồ.Có đó rồi mất đó.Những cánh chim bay trên bầu trời kia cũng là một biểu tượng để trở thành lời của bài hát mang tên Tình Đã Vụt Bay.
Sự chia ly lúc nào cũng bắt đầu từ nụ cười buồn và thêm những giọt nước mắt.... ''


Những ý nghĩ miên man như thế đã dẫn Loan ra biển.Mùa này bãi biển vắng lặng.Buổi chiều đang có những đám mây xám xịt.Trời chưa mưa nhưng sẽ mưa.Loan định bụng nếu trời mưa,nàng sẽ tạt vào một quán nước,gọi ly cà phê sữa ngồi nhìn mưa qua dãy kính.Mưa lúc nào cũng làm nàng chùng lòng.

Thả bước chân dẫm trên bãi cát mềm,từ hơi cát lành lạnh dươí chân,Loan thả mắt nhìn những cánh chim biển đang lờ lững bám theo chiếc tàu đánh cá.Lắc khẽ đầu ,nàng có cảm giác nhận được sự mềm mại của tóc xoã trên vai và nàng nghĩ đến một hơi ấm của ngày nào...


Ngày ấy,đã lang thang dạo biển vơí nhau.Bàn tay nằm ấm áp lòng bàn tay.Chàng có những điều để nói và không nói .

- Sao anh im lặng ?

- Để nghe em nói.


Nàng biết nói gì ? Nàng sẽ nói gì ? Có nhiều khi chỉ cần sự yên lặng để biết mình đang có nhau.


Bây giờ thì đã xa nhau.Chàng có lắm điều phiền muộn và giận dỗi nơi nàng và chàng quay lưng.Không một lời giải thích.Ngôn ngữ và thế giơí của tâm hồn đàn ông bao giờ cũng là điều đáng ngờ vực.Thôi đành cứ lẳng lặng rời xa nhau.

Chiều rơi xuống nhanh trong hơi gió mặn môi .Kéo cao cổ áo,Loan đi ngang dãy quán đã có hình ảnh của ngày xưa.Nàng cúi mặt bước nhanh qua dãy bàn ghế nằm bên khung kính.Chỗ ấy chắc gì còn lại dấu vết của những ngày yêu nhau ?






---

     


KHÔNG PHẢI
LÀ BÀI THƠ CUỐI CÙNG.
--------------------------------

                  đăng sơn.fr



Không phải là bài thơ cuối cùng
Cũng không phải là một câu từ biệt
Dù cuộc tình đang đi về cuối đường
Để chúng mình có đầy đủ những điều nuối tiếc

Có gì để tiếc ?
Từ những dấu chấm phẩy ở từng lá thư cũ
Từ một ảo giác khi ta nói mình yêu nhau
Tình yêu cũng có thể là điều tạm bợ
Như cơn mưa nằm sót lại
Trên mái hiên nhà
Vàng võ,sót sa


Không phải là bài thơ để than vãn
Than vãn gì ở nhau ?
Khi cánh chim trời mang tình ta bay và xa mãi nhau
Biển chỉ là biển dậy sóng
Loài hải âu xoãi cánh gây tiếng động
Tiếng động dội lên ở nỗi thinh lặng giữa chúng mình

Như thế - Tôi và em - Quay lưng
Chúng ta trở lại điểm khởi đầu
Từ những ngày chưa quen biết nhau
Từ những buổi chiều lặng thầm
Ở một góc thư viện em hay ngồi
Ở một ngôi quán cũ kỹ buồn thảm của tôi
Những trang chữ kể lể về những thứ tình yêu cũng dễ gây buồn thảm
Đời chẳng có gì để vui
Đời sống ở chỗ nào cũng thế mà thôi
- Những sáng chiều,trưa,tối

Gặp nhau,chai lì đi với những cái cảm giác của từng ấy môi hôn,hẹn hò và những điều không còn gì đáng nói
Tình yêu biến thành một loại thuốc trụ sinh
Uống nhiều đâm chai lì
Để thấy không còn hiệu lực

Em và tôi
Quay lưng đi - Khoảng trống trải lười biếng cúi đầu ở lại
Từ khoảng trống ấy là tương lai của dĩ vãng nhạt mờ

Quay lưng đi - Em
Bỏ lại bóng nhau trong nỗi im lặng
Nỗi lặng im như thế đi tìm chỗ trú ẩn trong bài thơ này

Và tôi biết..
Đây không phải là bài thơ cuối cùng đâu em.

----------------------






MỖI KHI BUỒN
_____________________________
* Trần K.Sơn





Mỗi khi buồn ,ta làm gì ?


Đó thật sự là một câu hỏi hết sức vô duyên và vô tích sự. Hắn nghĩ như thế mỗi khi hắn tâm ngẩm,tầm ngầm tự hỏi hắn.

Buồn cái gì ? Và tại sao buồn ? Đã từng lặn lội,lê lết khắp chốn,hắn đã chứng kiến được nhiều cái buồn : Buồn thật sự và buồn vô cớ.Người ta,ở đời,có đầy đủ những lý do riêng để buồn.Thất tình,thất nghiệp,tranh chấp,bực dọc là những điều buồn.Nên buồn trong một ngày,một vài ngày hoặc cùng lắm là một tháng,thấy rồi sẽ nguôi. Để nguôi những chuyện buồn,người ta có nhiều cách khác nhau.Có nguời chui vào rạp chiếu bóng để xem cuốn phim đánh đấm tóe lửa,có người xách xe đi mua sắm.... Còn hắn.Khi buồn,hắn làm gì ? Không lẽ hắn sẽ chui đầu vào cái xó bếp,rúc mình vào cái radio cassette nghe nhạc ? Lỡ
nghe nhầm thêm vài bản nhạc buồn thì hỏng chuyện.

Không lẽ lôi chai rượu mạnh ,mở nút chai tu tỉ rù rì một mình ? Hắn ghét rưọu,ghét say.Hắn đang buồn,buồn rưng rức ở ( cuối ) đêm.Có ai giúp được hắn không ?


Hắn lắc đầu,mở cái Pc,mở hộp thư ,tìm cái tên của một người và bấm vào cái nút xóa.


..............







dangson.fr


____________________________

 lặng


 lặng thầm thôi
lặng như tờ giấy trắng
lặng như nụ em cười
khi ngày thiếu nắng
những buổi chiều rơi
mình lặng thinh thấy vắng
một tiếng cười vui

Lặng thầm ở đó
Lặng thầm ở đây
Buồn ướt cánh vai
Yêu người,người nào hay ...


Lặng thinh - lặng thầm
Để rớt   hạt     mưa êm



 đăng sơn . fr
 

Aucun commentaire: