lundi 27 août 2012

GửiAiMộtChỗThưTình _

.






Hình ảnh đã đăng
dang son.fr ( c ) 2012
          


GửiAiMộtChỗThưTình _




gửi em chiếc lá ép trong vở
em về mơ mộng bên cửa sổ
mỗi đêm trăng hạ treo đầu ngõ
nghe mình sao chợt thấy vu vơ

gửi em lá thư xanh ngày đó
ép cánh bướm hồng thơm trang giấy
ngó qua ngã vườn thèm đủ thứ
ai dè thơ cũ ,thế mà dầy

gửi em một chỗ ở tình thư
mỗi khuya mất ngủ,nằm trằn trọc
từ em đến làm con nhớ chưa ngủ
thư tình sao mãi vẫn tình thơ....

đăng sơn.fr


                             



VẪN CÒN


Vẫn còn là mùa hạ bên anh
Vẫn còn đám lá trên cành
Vẫn còn chân bước trên lối cỏ
Vẫn là hạnh phúc - chuyện của mình



đăng sơn.fr


   Hình ảnh đã đăng




MUỘN




em đến muộn
buổi chiều đang ngái ngủ trong anh
mưa thả hạt tình
xanh xao bên khung cửa
như kể chuyện chúng mình


Em đến muộn như vườn nở hoa muộn
Tia nắng chiều tắt ngúm
Trời thả giọt mưa rơi
Bên đời anh trống rỗng

Chiều có mùi đất bên sông
Bóng ai ngả trên đường
Tiếng hát ru ngày cũ
Nửa vời tiếng yêu thương


Em đến muộn
Chuyến xe lửa xa khuất
Con ga lạnh gió cuốn
Anh đưa bàn tay cho em nắm
( Bàn tay em nhỏ xíu
như chỉ đủ gói một giấc mơ
Dẫu chỉ là vu vơ...)

Muộn màng đời như thế
Nụ hôn rơi vội vàng
Như chiếc lá bên đường
Đủ chỗ ghé lời thương


Anh nhặt từng sợi tóc bạc
Tóc đời không còn thơm hương ngọc lan ngày nào rất cũ
Anh có lúc,ngỡ ngàng vì một chữ " muộn "

Muộn ở bàn ghế trong quán
Chiều có lúc buồn tênh
Mỗi khi anh thấy anh một mình
Những cây cầu bắt ngang thành phố một mình
Những bước chân nặng nề,một mình
Những thứ một mình không tên,không tuổi
Như lần đầu xa lạ,ta chưa nhìn thấy nhau
Và hẳn nhiên chỉ là hai kẻ dưng - dưng

Em muộn màng ở một lời thư đơn giản đó
Em nghĩ và viết điều em muốn nói
Anh nhận từ em lá thư xanh trễ tràng
Khi đứng và ngơ ngận tránh mưa ngoài khu phố
Lá thư xanh ,hình như không có chữ " muộn "


Anh chờ em
Chiều thì chờ rơi chiều
Cửa môi,cửa mắt chờ nhau
Muộn vẫn còn hơn không
Con đường dài con đường

Những nụ mưa chiều vương trên tóc
phố Paris thắp đèn ngủ muộn
Anh nắm bàn tay em,nho nhỏ,xíu xiu
Giữ thinh lặng ngắm nụ cười em trên dòng sông lạnh ,muộn


Như thế.Tình yêu đến muộn lắm
Ở trong lòng nhau,tình yêu chong đèn thao thức
Tình yêu nhìn ra ô cửa sổ
Và có thể nói vơí nhau :

( đến muộn như thế,cũng còn hơn.... )


đăng sơn.fr   



_




    THƯ XANH. (.... như những búc thư tình dài nhất thế kỷ )





Hình ảnh đã đăng
dangson.fr





Một sáng xuân về - trời còn lạnh
Có ngã đường kia vắng người qua
Ai có hiểu ở thời non dại ấy
Tháng tư về quạnh nỗi nhớ nhà  


* BàiCuốiThángTư -
( đăng sơn.fr )

 







1.




Ngày....tháng ....... - Chưa hết một năm....



Đêm xuống,đổi trời lành lạnh.Màu trăng đang chìm lẫn vào đám mây trên cao.Em kéo cao cổ áo,sửa soạn khép những cánh cửa gỗ che màn kính để đi ngủ.

Một ngày chỉ vừa đủ dài và cũng ngắn.Người ta bảo là rất khó nhìn thấy cái ranh giơí giữa ngày và đêm,anh cũng hay lẩm cẩm nói vơí em như thế mỗi khi anh có nhiều điều bận rộn.Anh có cái thói quen hay nhăn nhó kể cả lúc anh đến bên em.

Có lúc,anh lặng thinh như cái bờ tường hồng có treo những tấm phong cảnh.Anh nắm bàn tay em và làm như chỉ có hai bàn tay là có ngôn ngữ của người trần gian.

Đứa này khều đứa kia :
- Ê,nhỏ này. Khỏe chứ ?
- Ngáp ngáp ..
- Là sao ?

Những ngón tay đan vào nhau,trì néo nhau không rời.Chủ nhân của những ngón tay yên lặng.

Em nhớ lúc ngả đầu tựa lên vai anh,nhìn cái mặt chù ụ của anh,em hỏi :

- Nè.Nè.Nói cái gì đi chứ há ?


Anh ghé môi hôn lên má em.Không nói.Không nói.Chẳng cười.

Em để anh yên lặng như thế,rồi em kiếm chuyện gây anh :
Mệt thì về nhà ngủ đi.Tui đuổi ông đó.Nhìn cái mặt là thấy ghét rồi.


Ngón tay anh tìm chỗ nhột nhạt em,bàn tay êm biết nói thứ ngôn ngữ của sự lạ thường.Và em run,run để bồng bềnh như gió hiu hiu trên khúc sông,chỗ mà anh thích đi dạo khi bên em.

Chẳng ai nói gì vơí ai khi ngón tay anh ngừng khúc dạo thầm.Anh hôn em lần nữa rồi đúng dậy đi về.

" Mai gặp, há nhỏ "


Vậy thôi.Giận rồi.Người chi mà hà tiện một câu nói nhớ nhung,thương yêu.



__________




Khi những cánh cửa được khép chặt lại,bước về phía văn phòng,liếc vào cái màn ảnh pc,em thấy có thư của anh nơi góc ô cửa.

Anh viết :

" Nhỏ nè.Nhỏ ơi.Anh nhớ em.Ngủ ngon,em "

Em cười nho nhỏ.Ai nhỏ,ai lớn ? Người ta đã qua thời mơ mộng,tóc cài bím,ăn quà vặt.Người ta đã rời hàng chè đậu đỏ ,bánh lọt ở đầu trường áo trắng lâu lắm rồi.Bây giờ người ta chỉ biết nhớ chun chút,nhớ khe khẽ mỗi lần sắp sửa tắt đèn đi ngủ.


Nhận được mấy chữ chúc ngủ ngon như thế,em lại thấy khó ngủ hơn.

Và anh biết là tại sao ?




@eve

jeudi 23 août 2012

NHƯ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH DÀI NHẤT thế kỷ

. ( Bài mới cập nhật ngày 14.12.2012  )

















MÀU BUỔI SÁNG -



___________________________




Ở trang 159 của bài viết tên : " Người Năm cũ " - Con nhỏ nhà văn viết :

" ... Thường thì đàn ông không nhớ sâu sắc và yêu sâu sắc như đàn bà "

____


Thật vậy không ? Bộ đàn ông không phải là người hay sao ?

Đang đọc những dòng chữ như thế,sẽ đọc tiếp xem con nhỏ người Cà
Mau viết tiếp điều gì và anh sẽ có chuyện kể cho em nghe.


Truyện kể có cô nhỏ kia gặp cái ông kia.Nó vừa đi học vừa làm thêm
một cái nghề phụ là viết mướn hồi ký. Cha mẹ tui ơi ! Nó gặp lại người
thương cũ của má nó.Lời văn viết chân chất làm sao !

Đọc đến đoạn muốn ứa nước mắt ( cho dù là vừa đọc vừa nghe nhạc
tình loại pop của ban nhạc The Korgis * - Em thấy có kỳ quặc
không em ? Ai đời vừa ăn phó mát mà chấm nước mắm miền quê bên mình
?!!

Anh gấp quyển sách,không đọc nữa ( để tối nay,rủng rỉnh sẽ đọc từ
từ như nhai cơm cháy vơí hành rang ) Anh đang nghĩ về em trong buổi
sáng mà màu nắng đang dần lên độ nóng.

Anh nhớ lại chiều hôm qua,em nói như khoe anh :

- Có người đang theo đuổi,tán tỉnh em .Họ cứ gửi mail hoài hoài cho em ....


Em làm anh lên ruột,điếng hồn.Thằng nào mà kỳ quặc và ác ôn vậy em
? Sao hắn không chừa chỗ cho anh thương em ?

Anh thấy anh xìu hết cỡ khi nói vơí em :

- Nhỏ nè nè.Em đừng làm anh đau lòng nha em .Khi nào không yêu anh
nữa thì em nói,anh im lìm rút lui có trật tự.

Em cười,cười : Chẳng có rượt được em


Làm sao anh biết được ? Trái tim người trần có chuyện của trái
tim.Nhiều khi không ngờ,không muốn mà nó tơí.Anh biết đằng nào mà đỡ
hả em ?

Ai nói là tình yêu ở đàn ông không có sự sâu sắc ? Ai viết gì,nói
gì kệ họ.Anh ví em như miếng phô mai được ngậm trên mỏ con quạ.Những
đứa có lòng xấu đeo đuổi em giống như những con cáo tham lam,chúng
ngon ngọt dụ em.và anh đang sợ miếng phô mai bị rơi xuống mõm quạ




đăng sơn.fr








 













KHÔNG CÒN
một Khoảng Trống nào.





___________________________________________





* Intro :

Gần đi ngủ,định viết thư tình cho em,anh lại nổi cơn lười.
Gửi em bài viết này để đọc đỡ ghiền :



" Có hai kẻ kia thương nhau,giận nhau vì những chuyện cỏn con chẳng đáng gì.Giận lâu thì đâm ra xám xịt,chai mặt chai mày,gã đành viết thư tình cho nàng ấy như sau :
' Em ! Anh muốn làm lành.Em hãy tự điền vào chỗ trống - ( -------------------------- ) '


Cô nàng nhận được bức điện thư ,cô lấy làm lạ và tức tối. Cái gì là điền vào chỗ trống ? Mắc gì mà phải điền ? Nàng thấy nàng có cái lý của mình : Tình yêu không phải là một bài trắc nghiệm hỏi đáp.Người ta cần nhau,tìm đến nhau để yêu nhau chứ không phải để điền cái con khỉ khô gì hết !
Nghĩ như thế nên nàng tảng lờ bức thư kiểu ngắn nhất thế kỷ đó.Vài ngày sau,gã người yêu đâm hoảng,nóng lòng thảy cho nàng vài chữ :
' Em ! Sao em không điền vào Chỗ Trống ? '

Nàng thấy tức giận - Rõ ràng là hắn muốn trêu gan lì của mình.Để làm hoà vơí nhau,có thiếu gì cách,chẳng hạn chỉ cần mua một vài cành hồng,bò đến nhà,bấm chuông,nở nụ cười cầu tài cầu duyên hoặc nhăn nhó mặt mày chịu đựng vài cái cấu xé trên vai,trên cánh tay là xong.Bày chi chuyện rắc rối này nọ làm chi ?

Lại im lặng -


Trong nỗi lặng thinh của tình yêu,người ta hay có thì giờ nghĩ về những cái xấu xí của người mình lỡ thương = Hắn không thích mua hoa tặng,hắn nói hoa dễ héo,tốn tiền ( chỉ có tình yêu trong tim là thật ! ) Hắn ít khi chịu nì nài ỉ ôi xin lỗi .Hắn nói xin lỗi hoài thì mất thể diện đàn ông ...Nàng thấy hắn chẳng biết gì về tâm lý phụ nữ,đàn bà nào cũng thích được chiều chuộng,nâng niu.

Nàng có lần bảo hắn như thế để nghe câu trả lời gọn bưng,nghe muốn chóng mặt :

- Chiều quá,đàn bà leo lên tơí đầu mình.Mất ngai vàng !

- Ông không phải là một ông vua,ông tướng.Ông chả có cái ngai nào trong tôi .

Hắn đổ lì,đổ nhựa :

- Có chứ em . Khi em yêu tôi,tôi chiếm cứ trái tim em.


Nàng người yêu trừng trừng nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống .Cơn giận leo lên tơí cổ họng.Nàng nghẹn ngào lả chả nước mắt.Hắn ôm choàng lấy nàng,môi húp hít cạn những dòng lệ mặn chát.Rồi rủ rỉ : Em ! Em ! Khi thút thít như thế,anh thấy em càng đẹp,càng dễ thương....

Nàng vùng vằng nín thinh.Chả lẽ vơí hắn ,nàng cứ phải khóc cả ngày để đẹp.Hắn ! Cái gã đàn ông kỳ khôi chướng đời đó không thể nào tìm được cái đẹp nào khác hay sao ? Những cái tật xấu xí của hắn còn nhiều mà nàng không thể nào nhớ hết.Mà càng nhớ thì càng nhức đầu.

Lần này - nàng nhủ lòng chọn cái quyết định tối hậu.Nàng mở máy,bắn cho hắn một dòng ngắn gọn :
" Anh ! Hãy tự điền vào cái lỗ hổng của anh ----------------------- ! Tôi nhất định xa anh "

Nàng tắt máy.Tắt cả điện thoại sau đó.


Quả nhiên,hắn mò tới.Mắt rưng rưng.Trong mắt hắn nàng thoáng thấy cả một khoảng tối buồn bã.Hắn tìm mọi cách nắm lấy bàn tay nàng.Xoay mặt,dí sát mắt hắn vào đôi mắt sưng sỉa của nàng.Hắn rủ rỉ : " Nhỏ nè ! Anh thấy em lì và dai hơn anh nhiều.Em không chịu điền vào chỗ trống thì anh điền vào hộ em "

Nói là làm.Hắn dính môi hắn chặt lên cái môi kia - Nụ hôn dính,nặng,mệt nhọc,nồng nàn.Trong một khoảng khắc,nàng nhũn đi để hiểu rõ ràng một điều : Đã không còn một khoảng trống nào giữa nàng và hắn .





đăng sơn.fr






.







                                              





những CHUYỆN không BÌNH THƯỜNG
______________________________________________








Ở đời,nói theo cái kiểu ba phải thì có những chuyện rất " bình thường " và không " bình thường "...


Nghịch lý và thuận lý hay không thì còn tuỳ theo sự suy nghĩ và cảm quan của mỗi người.

Thí dụ :



" Chiều hôm qua,nắng đẹp,hây hây..Nhà anh có tiệc đãi bạn hữu.Người bạn nào anh thích thì anh mời đến.Khoảng vườn có gió hiu hiu.Đàn chim nhỏ thấy khách khứa đông,chúng hải sợ bay đi chỗ khác để người và người đấu hót...

Mọi người tuần tự kéo đến ,ngồi tề tựu khá chật ở khoảng vườn nhỏ.Chè chén,rượu nhẹ,bia nhẹ.Thế mà.....



Bà bạn Bắc kỳ của anh có cái tật thích làm ký giả.Bà hỏi liền bà bạn khác cái câu : " Nghe nói thằng con chị bệnh nặng ? Sao rồi ? "


Anh thấy bà bắc kỳ chướng,hơi chướng nhưng anh im lặng để bà ấy khẩu cung..Bà không ngừng câu hỏi làm bà bạn kia hơi buồn vì tình trạng con cái bệnh hoạn.Anh giả vờ đi lấy cái ăn,cái uống để tránh câu chuyện buồn ( người người đang quây quần vui vẻ mà - Nói chi chuyện thảm cảnh ? Vui được lúc nào hay lúc đó.Đời này ngắn lắm ai ơi ! .... )




Đến lúc ngồi vào bàn ăn.Bà " ký giả " lại nói,lại kể về câu chuyện tình mơí nhất của một cô bạn trong nhóm ( đang vắng mặt ).Bà huyên thuyên như chim hót trên cành.Bà phát ngôn liên tục - Anh lại muốn nổi cơn khùng để bà bớt đi cái chủ quan,thiên vị. Bởi lẽ : Những chuyện tình nào cũng không bao giờ giống y khuôn nhau - Chỉ có người trong cuộc mơí đủ thấm thía và hiểu mình muốn gì,yêu gì,làm gì ?


Vậy mà anh chỉ cọ quẹt mấy câu gỡ gạc hạn chế.Anh thấy anh muốn êm,muốn hiền dịu vơí bạn bè để không húc bạn. Ai cũng có cách suy nghĩ và nhìn sự việc theo cái chủ quan riêng.

Buổi tối đang vui.Đèn ấm,gió nhẹ,cảnh vật yên tĩnh. Chỉ có những câu chuyện tình đang kể là không lặng tĩnh.


Anh ngồi yên nghe bạn nói bạn cười.Nhâm nhi ly vang óng ánh,thỉnh thoảng góp vài lời.Anh giữ sự lặng tĩnh để hình dung ra cảnh hai người đàn bà,đàn ông mới quen nhau,họ hẹn hò,họ đi chơi chung như một tình bạn và họ tìm hiểu nhau để có thể yêu được nhau.Như thế,hẳn họ phải cần một thế giới riêng biệt của họ....

Vậy mà...Tại sao ta lại xía vào chuyện của họ ? ( .... ? ! .... )



Tiệc tàn.Sự yên tĩnh trở lại.Lòng anh yên vị.Anh dọn dẹp bàn ghế.Anh nghĩ về em.Tình yêu là cái gì ? em ???



đăng sơn.fr










         


dimanche 19 août 2012

NHỮNG CHUYỆN BÌNH THƯỜNG

Hình ảnh đã đăng


photo : đăngtoàn - 2012

















những CHUYỆN BÌNH THƯỜNG







_____________________________________________







Có lắm lúc,anh thấy mình khác lạ.Lạ ở chỗ là tuổi đời làm cho mình trầm hơn.Ngày xưa,anh đã như con ngựa chứng,như chiếc xe thuộc loại mạnh mã lực.Hở tí là anh dựng tóc,rượt theo những điều oái oăm một cách không cần thiết.



Bản nhạc trong xe đang thuộc loại rock pha thể điệu jazz của nam Mỹ,loại nhạc này dễ làm người ta bốc hoả khi lái xe,nhất là khi gặp phải vài tay cao bồi chướng khí đằng trước.Vậy mà anh vẫn chạy xe kiểu rì rì,mắt ném theo những quang cảnh đồi lên,đồi xuống.Bây giờ là mùa hạ.Mùa đi nghỉ hè.Anh thấy mình cần điều chỉnh cho chậm lại nhịp lưu chuyển của dòng sống.Cả một năm chạy như ngựa vơí việc làm,chẳng lẽ vào ngày được nghỉ hè cũng phải chạy ?

Người ngồi trong xe bắt đầu sốt ruột lên tiếng :

- Sao chưa tơí há ? Lâu quá vậy há ?

- Vùng này có cái gì vui không ? Sao thấy đìu hiu vậy nè trời ?



Đáng lẽ ,anh nhăn mặt.Nhẽ ra anh phàn nàn để họ im bớt sự lèo nhèo .Lái xe,leo thêm vài quả đồi loanh quanh là đến khu phố Sarlat.Ở đây là vùng đặc sản của các loại vịt và nấmTruffe.Tắp xe vào bãi đậu thì những người hay có tính phàn nàn phải ngơ ngẩn vì quang cảnh thần kỳ : Những công viên,những góc quán,cửa hàng nhộn nhịp theo một lề lối khác lạ.Mặc ai nấy thả bộ ngắm khách du lịch.Anh thì có chương trình đã định sẵn cho mình : Tắp vào mấy cái galerie ngắm tranh ảnh,đấu vài ba câu vơí mấy ông bà dân hoạ sĩ,chụp ảnh,ghé vào những tiệm bán sách và đồ kỷ niệm hoặc thả bộ dọc theo những con ngõ để tìm góc cạnh cho những tấm ảnh muốn chụp.


Khi rời chỗ nhộn nhịp thì xe lại chạy mải miết để ra vùng biển.Tấm bảng hiệu chỉ dẫn bắt lấy ánh nhìn của anh để đến một phòng triển lãm của các hoạ sĩ trong vùng.Vào ngày hè,thiên hạ tràn ra bãi biển ,hú hí phơi nắng,tắm biển,anh thì thích ngơ ngẩn tắm anh bằng những màu sắc và nét cọ vẽ.Có những tấm tranh nhìn ngộp choáng,chẳng hiểu cái khỉ khô gì vì theo kiểu trừu tượng ( Chỉ có riêng người vẽ tranh là hiểu được họ muốn vẽ gì )

Lúc ra cửa,anh để lại vài chữ lưu niệm bằng tiếng" mít " trên cuốn vở dầy cộm.Ông anh tròn đôi mắt :

- Sao cậu không viết bằng pháp ngữ ?

- Em có lý do riêng của mình.Đi đâu ,em cũng để lại vài chữ bằng tiếng mẹ đẻ.


Ông anh lắc đầu ngó anh bằng ánh mắt lạ lùng vì tưởng thằng em bị ấm đầu,mát dây.Mạnh ai nấy đi theo suốt những hàng quán dẫn ra bãi biển.


Chiều đang xuống vội vàng.Cả bọn tắp vào một quán ăn và quán nước trên một địa điểm rất cao để có thể ngắm ánh trời lặn trên biển.Những đôi tình nhân ngồi sát bên nhau tình tứ làm anh nhớ em.

Anh gọi em để nghe tiếng em thở nồng êm trong máy.Anh kể cho em nghe về một buổi chiều trên biển không có em.




Vậy,vậy như thế.Em hỏi anh ba cái lẩm cẩm,anh trả lời ba cái lẩm cẩm.Có hề gì đâu há ? Miễn là ta nghe được giọng nói của nhau.Từ bãi cát dươí chân nhà hàng,biển đang rì rào.Như em và anh.....




đăng sơn.fr

đăng sơn.fr























RỤNG Ở TRÁI TIM


_________________________




Có gì đâu mà rụng - em ?
Lá mùa thu thì lá rụng
Muà trở lá êm đềm
Rơi rụng ở tim em


Có gì đâu mà tiếc - Em ?
Hai mùa mưa,mùa nắng
Muà nào để làm duyên
Khi gió rụng bên thềm....




đăng sơn.fr




 



BỞI
yêu thương
**




_______________________________________________






Đã biểu là đừng khóc mà cứ chảy nuớc mắt.Sụt sịt,sụt sùi !


Trời oi ả đang nóng riu riu mà mắt mũi tèm hèm.Hít hà hít hả để cầm nước mắt. Chèn ơi ! ( đàn ông cái gì mà mau nước mắt quá vậy há ? ) Tại sao cứ như thế ?

Tại vì con nhỏ kia nghe lời anh nó dặn :

- Nè nhỏ ! Về bển thì tìm mua cho anh quyển truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư.Đừng mua " Cánh đồng bất tận " vì anh đọc rồi.Khóc quá cỡ...

Con nhỏ ngó anh,tủm tỉm dò mìn :

- Kỳ há ! Đàn ông gì mà mít ướt.Hở cái là....


Mít ướt là sao,nhóc ? Đâu phải cái gì cũng làm anh khóc , em ?

Đọc truyện của con nhỏ người Cà Mau đó là mỗi lần anh sụt sịt.Con nhỏ viết kiểu chân tình và chẳng bao giờ hắn viết về người oán người.Cảnh nghèo thì nó viết cảnh nghèo hom hem đạm bạc.Con nhỏ ấy không làm dáng để điểm trang màu mè cho chữ nghĩa. Nhỏ ấy đã đoạt nhiều giải về văn học thì kệ tía nó. Anh chỉ biết đọc để xem nó lấy được của anh bao nhiêu lần anh khóc.Nước mắt dòng dòng như cái thằng nhỏ ngồi bó gối nhớ cha,nhớ mẹ ngày xa nhà học xa.

Đọc chữ người Cà Mau đó,anh nhớ lại cái mùi thum thủm của trái bắp thiu ngày nào anh xa mẹ.Mẹ đã mua cho vài trái bắp,anh sợ quên mẹ,dúi trái bắp vào góc kẹt của valise.Rồi bắp bị thiu,anh cầm trái bắp hùi hụi chảy nước mắt. " Mẹ ơi ! Mẹ ơi ! Con đi học xa,con nhớ cha,nhớ mẹ.Con nhớ ngày nào cha dạy con câu cá,cha dạy con bơi lội trên dòng sông lùa gió,con nhớ lần mẹ ngồi cạnh dạy con xòe tay để đếm từ 1 đến 10.Và con đã có những buổi tối đứng nhìn ra bóng đêm để khóc.Chẳng ai thấy được giọt lệ lăn như những hòn bi của con.Chỉ mình con biết.



Chiều nay,đọc bài viết có cái tên là Bởi Yêu Thương;chợt dưng thằng người viết lại ướt mắt.Viết chi mà quá chân tình mặn mòi.


Ừ - ừ, Thì vừa khóc vừa viết.Viết để ......






đăng sơn.fr




BÊN NÀY NẮNG hay MƯA ( ? )

_____________________________

...





Em hỏi tôi ,như thế " bên này nắng hay mưa "

Nắng thì sao,em ?

Tôi đã có một buổi sáng ,nắng rất đẹp.Đẹp từ một khoảng trời xanh khi bóng tối đầy sương ẩm ướt vừa tan.Ngôi vườn nhỏ vẫn đang yên tĩnh.Lắng nghe vài tiếng động từ xa của xe cộ,tôi nghĩ đến vài điều.

Nghĩ đến những niềm vui để bắt đầu thấy vui cho ngày mơí.


Dễ lắm ! Để được vui,tôi nhớ lại một cái góc nào đó trong quán nước.Một mình hay hai mình không cần thiết,miễn là có một chỗ ngồi,tôi thích yên ả nhâm nhi ly cà phê sữa không đắng và không quá ngọt.Thêm vài trang chữ,chữ của người hoặc chữ của mình.Và cứ thế,tôi thong thả ngắm buổi sáng trôi đi.


Trời bên này,vẫn đang còn là mùa hạ,những ngày nóng bức nhất vẫn ngập đầy trên từng con đường nhiều cây hoặc ít cây lá. Có đôi lúc,trốn nắng,đứng dươí một bóng cây,tôi chợt thèm nhìn thấy một cơn mưa.Tôi yêu thích nhnữg cơn
mưa rào ở ngày ấy.

Ngày ấy chưa đầy 20 tuổi.Đẹp,nhẹ,dịu.

Khi người ta lững thững thấy mình vừa 20,người ta đẹp lắm.Ví như một cái nắm tay đầu tiên,sự đụng chạm ở đầu ngón tay ( ngón út của người ) .Đụng chạm như thế để thấy trong mình và trong người có điện ( loại điện ngầm ,run,lẫy bẫy như lúc mình mắc mưa,hắt xi,cảm lạnh )...

Ngày 20 đi qua như những tia nắng chéo vắt ngang một bên sông.Trên bờ sông có gió hiu hiu của buổi trưa hè,có tiếng gọi con,tìm con của người mẹ,có bóng cần câu cá của người cha ngồi kiên nhẫn dươí lùm cây...

Tuổi nhỏ nằm trên một dòng sông.Ngày hai mươi nhìn dòng sông trôi và hình dung đến một cánh cửa của tương lai.
Cửa biển có thể nói là một hoài bão nằm trong một ngõ ngách của giấc mơ đời.Và cuộc hải hành bắt đầu....


_______


.
Em hỏi tôi,trời đang nắng hay đang mưa ?

Hỏi như thế thì tôi trả lời em.
Đang là một cơn mưa - Không phải là mưa rào như đoạn chữ vừa rồi tôi vừa viết.Mà là một cơn mưa bụi.Nhỏ thôi.Chỉ đủ ướt như một nỗi nhớ nhung nào đó ngày em ngồi tựa cửa nhìn buổi chiều đang kéo nhau ngang lối vườn em.

Tuổi mơí lớn,tuổi mộng mơ giống như trái me,trái cóc,trái ô mai dấu kín trong cặp để vào lớp chia nhau.Tôi sợ thứ chua chua ,ngọt ngọt của ô mai nhưng lại thích nhìn màu môi con gái dính ô mai.

Tôi cũng thích ngắm mưa như ngắm một bức tranh vẽ tà áo dài nữ sinh mắc mưa.Và để được như thế,tôi đã học vẽ.Vẽ nghiêng nghiêng,vẽ lốm đốm hạt mưa trên một bờ tóc xõa và tập vở ôm ở ngực áo dài trắng...
Tôi cũng có thể vẽ được vài nỗi buồn của em. Khi nào mỏi tay,không vẽ nữa thì tôi viết.Viết về những buổi chiều còn mưa.

Khi em tò mò hỏi tôi từ một khoảng cách không gần ,không xa từ nhau.Tôi muốn trả lời em là : " Trời đang mưa ( cho dù là trời đang nắng lắm " )Tôi có thể nói dối em.ngọt ngào mà nói dối vì một lẽ : Tôi muốn làm mưa ướt nơi em ở.

--
Chỉ giản dị như thế mà thôi,vì tôi biết rõ một điều : Mưa hay làm người ta nhớ đến nhau.
Vậy đó. Trời đang mưa - nhé em.

đăng sơn.fr  




Photobucket
 


Photobucket

mercredi 15 août 2012

____________000




photo : đăngtoàn - 2012














  Viết cho những người lìa nhau.

   "Tình yêu đã như một bóng chim bay trên dòng thời gian "

  Có những người đã nói như thế.Nên ở đây là một trong những chuỗi thời gian đã qua...



.

MỗiNgày lặng thầm nỗi nhớ từ nhau
sóng dồn bãi vắng thì thầm trời mây
hỏi người ở chốn nào đây
cũng câu hỏi ấy mỗi ngày từ nhau


nguyễnthịLoanPhiên




DÒNGĐÊM

Mình ta mỏi mệt mình ta
Dỗi lời mỏi cánh phong ba nưả đời
Hình như ta thiếu tiếng cười
Dòng đêm thao thức vẫn lời tình sâu


Trần.K.sơn         





mưađêmTựKhúc_________________
- @nguyênhạ




Nửa đêm ngồi ngó cơn mưa
nghe câu chuyện cũ chỉ vừa giấc mơ
cuộc đời đâu chỉ là mơ
chữ tình còn đó vần thơ gửi người
tình ai vương vất giữa đời
bàn tay ta chạm nụ cười vỡ tan



                                                                                             



NHẠCtừBóngĐêm


______________________
- đăng sơn.fr





thức dậy muộn ,ta ôm đàn,ngồi hát
ca từ buồn chỉ từng đó mà thôi
người quay gót ,ta chỉ buồn một chốc
ngoảnh quay đi,giọt lệ cũ tiếng cười

thức giấc muộn,có cơn mưa chạm đến
gió đổi chiều,thao thức giữa canh thâu
bỗng nghe đời có nỗi buồn đến hẹn
rồi sáng mai con nắng cũng bạc màu

  










BỞI VÌ...


Bởi dòng sông trôi hoài không biết mỏi
Ta viết thầm trầm khúc ở cõi người
Bởi vì tình là điều cũ lập lại
Em hóa đá,pho tượng thiếu nụ cười


Bởi những muà cứ vậy mà trôi qua
Lặng gió trở thành bài ca mùa cũ
Nửa giọt lòng,thấm ướt nỗi xót xa
Ta hóa cát,xoay chuyển lạnh giọt mưa

Bởi từ lúc,ta biến dạng trầm tĩnh
Xóa chuyện mình chẳng mấy lúc thảnh thơi
Em có về ngang lại dòng sông ấy
Hãy biết rằng mình đã lỡ xa người


N.DuyToàn & đăng sơn.fr




Mắc Chi ( ? )....

Mắc chi em bỏ tình tôi

Mắc chi tôi vướng nụ cười của ai

Mỗi chiều nắng xuống đầy vai

Vườn tôi nặng triũ giữa hai lối về

-

Mắc gì lối cũ lê thê

Con sông uốn khúc vẫn chờ bóng ai

Mắc chi bóng tối đổ dài

Có con mối cũ thở dài giữa đêm ?





@nguyênhạ .2012         






.


RƠI ĐÊM
ở chỗhẹncũ





Đứng ở chỗ đầu cơn gió ngược
Nghe dòng đêm trôi ngược
Sao thấy mình có điều gì buồn quá đỗi
Đêm thất tình hay ta thất tình ( ? )
( Đêm làm gì biết thất tình
Ở giữa câu chuyện chúng mình )

Ta thấy ta ngược mùa - trở gió
Như mẫu tin đài khí tượng
Mùa hạ trở về và những cơn giông lại trở về
Ở những ngày buồn lê thê

Ta tìm về chốn hẹn cũ
Đọc trang sách cũ
Có khi trầm lòng thấy mình cũng quá cũ
Vẫn từng ấy những điều chưa kịp chôn cất vào một dòng dĩ vãng
Để vẫn thấy ta thiếu thốn em
Như một kẻ cả đời nợ nần không thể dứt

( Ta nợ em một thứ ân tình không thể trả
Những vòng tay,những nụ hôn tưởng không nỡ dứt
Những vòng xe đêm trên phố rất khuya

Ta nợ em cả một bầu trời đầy sao trong ánh mắt
Cả một khu rừng có mùi hương trên mái tóc
Mùi ngọc lan dìu dịu khi sánh vai và bàn tay trong bàn tay
Đi ngang cái quán nước,đứng lại nghe tiếng dương cầm đêm )

Từng thứ ấy chỉ có được nơi em
Rồi bỗng chốc - hai đầu hai ngã
Như một chuyện phim đến thời kết cuộc
Bàn chân đêm rời đêm

Cơn gió trái mùa ,trở trời
Rơi vung vãi tiếng cười
Cười,lắm khi buồn hơn cả tiếng cười


Bây giờ thì...
Đêm rơi nặng trĩu
Đêm rơi trên phím chữ ở một nơi nào đó
Không rơi ở những ngón tay tìm vào FaceBook
Trang chữ của Google không thể nào hiểu được cách thức ta nhớ em

Chỉ có riêng mình ta hiểu
Ở một chốn hẹn cũ không còn dấu vết tình nhân
Ở cuối đêm

Rơi đêm !




đăng sơn.fr




                                                       


CHẲNG
CÓ ĐIỀU GÌ ĐỂ NỢ NẦN NHAU



______________________________________
@nguyênhạ & đăng sơn.fr


Chuyện nhỏ thôi em
Chẳng có điều gì để ta phải nợ nần nhau
Không nợ từ một chỗ hẹn xưa
Không đòi cho bằng được nụ hôn đã cũ
Từ một ngày giáng sinh của góc đời nhau
Từ một chỗ đậu xe và lẩn thẩn đã quên


Chuyện có gì mà ầm ĩ
Khi bàn tay lỡ rời bàn tay
Mây trên đầu vẫn bay
Dù chúng mình không còn nhau nữa

Em quay đi với hàng lệ nóng trên má
Anh quay đi dù đã ngoảnh cổ ngó lại
Chuyện chúng mình cũ mèm y như một đoạn trong phim bộ
Những câu nói hình như cũng được lập đi lập lại
Những phân cảnh,những bố cục...
Từng ấy thứ - Chúng mình đã ngồi bên nhau trong rạp hát
Cuốn phim tình có đoạn cuối buồn thảm
Đã làm chúng mình cũng buồn theo
Anh đã hôn em trong bóng tối lúc sửa soạn dứ t phim

Mình hôn nhau trong bóng tối
Nụ hôn có vị ngọt khác thường
Nụ hôn có mùi vị ái ân quyến luyến
Nụ hôn không giống bất cứ nụ hôn nào

Ta tưởng là ta đã nợ nhau
Ta tưởng cả thế giới này chỉ có chúng ta là biết yêu
Yêu rã rời - Yêu không còn giữ lại gì cho riêng mình- kể cả cơn đau

Người ta gọi là cơn đau tình ái
Khi lìa nhau vì những lý do nào đó
Người ta bảo là hết duyên ,hết nợ

Chẳng có gì là nợ nần đâu em !
Khi ta rời nhau
Những con đường ở lại vẫn trơ,trơ gió
Những góc quán vẫn ù lì như thế
Những cơn mưa lớn nhỏ cũng trở về
Nơi mình đã hẹn nhau

Mây bay - bay
Tình yêu bay - bay

Và đôi mình xa cách
Chẳng giận hờn - Chẳng còn nợ gì nhau




_________


                                                                                                   


LÀM THINH ______________



Muốn làm thinh như một tờ giấy trắng
Nằm trên bàn chờ đợi ánh đèn đêm
Muốn làm thinh ngó bóng mình câm lặng
Ở trên tường khi ta nghĩ về em

Em - Gió cuốn những bờ sông trải nắng
Con thuyền cũ đã tạt mộng bến mơ
Em - thuở ấy,áo dài bay thấp thoáng
Ta theo hoài vơ vẩn mấy lời thơ

Ta làm thinh vì chẳng có gì để nói
Ngồi một mình,ta lặng ,muốn làm thinh....


Trần.K.Sơn & @nguyênhạ
( Viết cho một người... )





NỒNGNÀNMÙAHẠCŨ


________________________________



Cũ lắm rồi một mùa hè như thế
Quay lưng đi,tiếng sóng ấy ở xa
Cũ vừa cũ một thời nhung nhớ ấy
Nước qua cầu mờ nhạt một bài thơ

Cũ cho người khi tiếng buồn trở lại
Mới ở đây ngày tháng đứng buồn tênh



Trần.K.Sơn






NHẠT MUÀ

chưa kịp hết muà hạ
tình đã bỏ nhau đi
hàng cây buồn thả lá
bước chân ai thầm thì

chưa kịp đến muà mưa
mà tình ai nhạt cũ
con đường nằm chờ ai
chưa kịp dứt tiếng cười

Trần.K.Sơn



ỞTẬNCÙNGBÓNGĐÊM ( Cuối )



Buổi đêm
Buổi tận cùng bóng đêm
Ta gọi em lần cuối
Nghe tiếng em
Giữa ánh trăng thầm
Ta nghe rõ tiếng mình thầm
Ta thấy bóng mình giữa tận cùng đêm

Nghe tiếng nhau lần cuối
Nghe giọt sương rơi lần cuối
Trong tiếng thanh âm cuối

Rồi lặng lẽ xa nhau
Giữ,níu nhau làm gì nữa
Có giữ cũng thế mà thôi
Đành nghe tiếng nhau lần cuối
Đành lặng lẽ mà xa nhau.....

đăng sơn.fr & Trần.K.Sơn





















Rong ruỗi cuộc tình,rồi mấy chốc
Trăng về một bóng đời ta trôi
Vui nửa thoáng, buồn rồi bất chợt
Cứ vậy ta cũng cạn tình rồi

Duỗi như thế,mấy hạt mưa rưng
Tình bỗng mưa,bỗng nắng bận lòng
Ai quên lãng,ta nửa muà đắng
Cũng đành quên lãng,thế là xong




nguyễnthịLoanPhiên

                                
nguyệthạ















THỬ


Tôi thử dùng thì giờ
để làm một bài thơ lưng chừng kỳ lạ
Ở trong bài thơ không có những chữ " Em " hằng ngày,quen thuộc
Cũng không có chữ " Anh " trìu mến

Bài thơ mới không hề có bóng đêm dài gầy guộc
Không có nhũng lời trách móc than vãn
Không có nỗi buồn như một món hàng kiếm khách của những nhà thơ nổi tiếng


Buồn vui không hiện diện trong thơ tôi
Vì nỗi buồn đã khô héo trên bờ sông cũ

Từ ngày nàng bỏ ra đi
Nỗi vui cũng không hề trở về nơi hẹn cũ
Tôi cứ ngây người giữa trời,giữa đất
Tôi làm kẻ độc hành lang thang giữa phương trời vô định
Những bến ga mờ mờ sương từng buổi sáng
Những cơn mưa nhỏ lây cái bịnh lười biếng của bầy chim nhỏ thôi hót trên cành khô


Tôi đã thử thấp một nén nhang mặc niệm
Cho mối tình có tà áo trắng ngày xưa của chính mình
Áo trắng thướt tha
Vai áo lốm đốm nắng
Tập vở nghiêng đầu cuời nói
Đường xưa trải dài như thân hình vệ nữ

Những điều đó đã qua đi
Những hình hài của một thân thể đã chìm vào quên lãng
Cái trí nhớ của tôi ngày càng trì nệ
Nỗi hạnh phúc dường như đã phai màu trên tập vở trắng


Tôi muốn thử quên trong một phần ngàn nỗi nhớ
Tôi cứ thử.Thử ,và biết đâu.....




nguyễntrườngan









LẠC NHAU GIỮA THÁNG NGÀY _____________________________
N.DuyToàn




Hình như đã lâu lắm rồi - em nhỉ
Đôi chúng mình đã lạc nhau như thế
Lạc ở một quãng đường không chừng
Lạc nhau ngay ở chỗ trái tim mình

Những hàng cây xào xạc lá lạc nhau
Những chỗ ngồi trên băng ghế lạc nhau
Hò hẹn không còn ở cuối đuôi con mắt
Và ngày mưa lười biếng kéo về mau

Hình như...đã lâu lắm như thế
Có lẽ sẽ không còn ai để gọi
Có cái tên mà cũng chẳng biết gọi ai
Rồi cứ vậy -sẽ là ngày tháng trôi....





Không Chừng ____________________
Trần K.Sơn



Không chừng mình đã quên nhau
Quên màu nắng nhạt,quên màu mưa qua
Tình mong manh tựa cành hoa
Nhà ai đèn thắp, nhà ta tối đèn

Không chừng buồn vẫn còn nguyên
Để mai ngày xuống bên thềm lạnh tanh





 


CHỢT NHIÊN NHỚ mưaSAIGON__________________________________________________







Đài báo sẽ mưa cả hai ba ngày.Thế cũng là chuyện dĩ nhiên của trời đất.Những dòng sông mềm mại ở đây đã thiếu nước,những bờ cây quanh cánh đồng đã thiếu nước khi người nông dân ngừng chân trên bãi dốc ngó trời,ngó đất và gật gù : " Nếu không có mưa thì hạn hán.
Ở một nơi khác trên quả địa cầu cũng đang thiếu nước khi TV hay chiếu cảnh dân da đen đang sắp hàng gánh nước và phải lội đi rất xa....

Cũng một lúc như thế,có nơi lại mưa quá nhiều.Mưa dâng nước tràn ngập và gây bao thiệt hại....

Làm thế nào để có mưa và không mưa ?


Có những câu hỏi nghe ra tưởng và vô nghĩa,vô ích.Ở một buổi chiều đang rơi mưa và ngập dần bóng tối,tôi ngẩn ngơ nghe mưa rơi.Một thứ mưa dầm.Dầm cả một ngày.Tiếng gió rì rào ,tiếng nước long tong trên cụm lá lủng lẳng ở mái hiên nhà bạn bè.Bạn bè đang thắp đèn màu,đốt nến hồng,mở máy nhạc,mở màn ảnh TV để hát.Những bài tình ca có tên là Ai Sẽ Làm Ngừng Mưa Rơi hoặc Mưa Không Bao Giờ Rơi ở Cali của ban nhạc CCR thời ấy.Tiếng bass,tiếng đàn trống rộn rã đuổi theo tôi ra hàng lang mưa.Lắng nghe tiếng mưa trộn lẫn vào nhũng bản nhạc và ca từ,tự dưng tôi nhớ đến một vài khuôn mặt của bạn bè thời ấy.

Bạn tôi rời thành phố đi xa.Những cái quán nước có đầy ấp tiếng nhạc thì ở lại.Những con đường ngập lá me của những ngày nắng mưa ở lại.Tôi cũng trì chân ở lại thành phố nhỏ một thời gian dài.Có những ngày thấy thui thủi một mình,vào tiệm sách ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người đánh mất trí nhớ của mình,mắt nhìn vào những tựa sách.Tìm cho mình một đầu sách.Tìm một chỗ ngồi yên lắng.Mở trang chữ.Thấy mình trên dòng giấy.Chữ chạy theo nhau như một dòng nước.

Ngồi rất lâu như thế,ngắm nhìn một góc phố buổi sáng,buổi chiều.Tự hỏi mình,loay hoay tự hỏi : " ta làm gì ở đây ? " Ngày cũ bỏ đi.Bạn bè đã thay phiên nhau bỏ đi để tìm một chân trời khác đầy sự hứa hẹn...Ngồi rất lâu nhìn những ly cà phê đã cạn,chất đăng đắng của cà phê còn lại chút hương vị nào đó không rõ rệt.Vì là thế - sau những ngòn ngọt là vị đắng - Đắng không như món canh đắng.Đắng ở một vài điều chua chát...


Đời không có những ly chanh muối nhiều đường.Tình không có những trái xoài ngon thơm như lòng hằng muốn.Có gì mà toàn vẹn để lòng cứ nuối tiếc.Những bản nhạc tình rỉ rủ trong quán nước lắm khi không còn thấy hay nữa khi ngồi một mình lặng thinh.Những trang chữ của sách có khi cũng không còn thu hút khi một mình quá lâu,khi mắt nhìn ra lòng đường ngập mưa nắng hai muà.Cổng trường thời nhỏ đã xa rồi.Những cuộc tình chớp nhoáng ẩn hiện cũng đã xa rồi....

Cứ như thế mà xa,mà qua đi vì thời gian cũng có cái tên của một dòng sông.Nước thời gian đổ ra biển.Có khi biển cũng có cái tên gọi là biển nhớ.Ta nhớ điều chẳng quên và ta quên bẵng là mình đã nhớ....



---------


Đêm rơi chậm,tí tách nhả giọt mưa .

Đêm nhoài người để đậm hơn dưới ánh đèn đường.Ngôi vườn yên tĩnh lắm.Lòng tôi cũng đang tĩnh yên như sự tịch mịch của trời đất.Nhạc bên trong nhà vẫn đang quay,những giọng hát làm cho nhau có thể ấm lại cũng đang theo nhau quay tròn.Tôi kéo cao cổ áo,nép người vào cái cột mái hiên,nhìn lên trời cao để bắt kịp ánh đèn chơm chớp của một cánh máy bay đang chờ chực đáp xuống phi trường ở đầu kia một khúc sông.Giờ này,có lẽ những người hành khách đang ngủ vùi và khi mở mắt,họ thấy được bãi đáp và mặt đất đang ngập mưa với ánh đèn đuốc.

Chẳng biết là trong chuyến bay đêm đó,có ai là bạn tôi ? Có ai đã là một người quen biết của mình không ? Tôi không biết.Chỉ biết lòng mình chợt nhiên nhớ.

Đêm chảy dài ngập mưa.Tôi mở cửa nhà,tìm vào những bài hát đang nhả mưa nồng nàn.....


đăng sơn.fr







Để tình ta cũ


Ta mơ thấy em
khi buổi chiều ta đi ngủ
Ta tưởng ta quên em
Đã quên trong giấc ngủ vùi
Ta muốn thật lòng mà quên
Quên em
Quên chỗ hẹn lối cũ
Chỗ có tiếng cười rất êm
Chỗ có giọt mưa trên môi em
Khi ta đã ghé nụ hôn
Ở ngang cầu sông Seine
Paris mưa nhiều

Paris nói nó nhớ em
Ta tưởng tượng cách nhung nhớ ấy
Trong buổi chiều mưa bay
Mưa rơi từng hạt đẫm vai
Để tình ta cũ ướt dầm theo mưa...
............


@nguyênhạ.



ĐÀNH Ừ
như thế mà thôi.

__________________________________




Ừ - Thì như thế

Tôi đã có 30 buổi chiều mưa rơi
Muà xuân đang ẩm và lạnh
Làm người ta thiếu tiếng cười
Người ta co ro chạy ở đầu góc phố
Tôi lại tìm thấy tôi
Đang loay hoay đứng trú mưa ở mái hiên ngôi quán

Quán đông người làm mờ mịt cửa kính
Chợt thấy thèm quá ly cà phê
( Có lẽ là ly thứ hai vừa rồi đã dở quá dở )

Ừ,ừ - thì như thế
Tìm được một chỗ ngồi
Ngó ra đường - Vẫn cơn mưa ào ạt
Vẫn những chiếc dù cỏn con
Tung bay ngầy ngật trong cánh gió
Người ta đang đánh vật và khổ sở vì mưa,vì gió
Tôi cũng biết có lắm người ghét mưa
( Mưa chỉ để ướt và làm người ta thêm buồn )

Hình như nói như thế mà đúng
Tôi cũng đang buồn bã vơí chính mình
Có một chút gì hơi quá độ
Khi nhìn lại thấy mình
Lặng thinh
Lặng lẽ -


Ngồi như thế chờ buổi chiều rơi thêm chút nữa
Bóng tối ùa ập
Những ngọn đèn đường vừa bật sáng
Những vỉa hè loang loáng nước

Từ một đầu góc phố
Tôi lại bắt gặp mình
Ủ rủ như con gà ướt
Hiu hắt như chiếc lá xa nhánh mẹ lìa cành

Bắt cho kịp chuyến xe bus trờ đến
Chọn được một chỗ ngồi vừa vặn
Thở hơi nóng từ mũi lên mặt kính xe mờ mịt
Tôi dùng ngón tay viết tên em

Em của một ngày cũ đã xa tôi

Ừ - Thì đành ừ như thế mà thôi.
đăng sơn.fr


NGÀY ĐÓ CHÚNG MÌNH - và....

  ______________________________ Trần.K.Sơn & nguyễntrườngan







Ngày đó của chúng mình
Một thời em và anh
Chúng mình có nhiều điều để kể

Em kể câu chuyện giống như phim thần thoại
Anh thì kể về những chuyến di xa của mình
Kể về một góc phố
Có chỗ ngồi tránh cơn gió
Nghe rưng rưng lòng đầy kỷ niệm
Ở một thời áo trắng vô tư lắm

Ngày ấy..

Hàng lá me trên lối đến trường
Tập vở nằm yên như lời hứa hẹn
Về một tương lai đầy thắc mắc

Ngày ấy chập chững biết yêu thương
Yêu hay là chỉ là rung động chẳng rõ
Những ngày ấy tha thướt của tóc dài,tóc ngắn trên con đường

Ngày hai buổi cứ như thế
Nắng hanh vàng cứ như thế
Mưa rào rạt trên mái nhà cũng như thế
Khi anh chưa gặp em

Bây giờ ,đời trôi đi
Có khi đi tìm lại lời thầm thì
Để nhớ về chỗ ngồi ngày ấy vơí bạn bè
Lòng hình như có điều gì ngấn lệ
Ngày cũ chạy đâu rồi ?
Sau từng cơn lốc đầy bụi của thời gian

Anh trầm ngâm tìm đến em
Thử ghép lại " ngày ấy " của chúng mình
Để có thể viết lên vài hàng chữ
Vừa ngọt và cũng có thể không ngọt

Và thảng thốt nhớ nhung :
" Ngày ấy đâu rồi - Ngày ấy ơi ! " ?






NguyễnthịChữNghĩa -

______________________________





Khi người ta bỏ tôi
Chỉ có em ở lại
Với bóng tối tôi
Em và tôi
Tìm một chỗ ngồi


Em lắng nghe tôi thổn thức
Từ một nỗi lặng yên
Em dịu dàng để mãi là em
Em nghiêng bờ môi êm
Em hở vùng vai mềm
Em choàng ôm lấy tôi bằng giọt lệ đàn ông có khi biết khóc


Em đã dịu dàng lắm - để không bao giờ kết án tôi
Sự tốt bụng hiền lành của em đã bao lúc làm tôi cảm động
( Cho dù có lúc tôi tưởng mình đã quên em
Khi tôi vui vẻ vơí chúng bạn
Giữa những bàn tiệc đời
Tôi hò hát ,nhảy múa làm như mình đang sung sướng lắm
Thêm vài ly rượu,ly bia nữa
Tôi tưởng mình bỏ quên em )


Có cuộc vui nào không tàn
Có màn kịch nào kéo dài mãi
Khi những lớp xiêm y cởi bỏ
Những cái mặt nạ diễn tuồng rơi xuống
Những ánh đèn sân khấu tắt ngúm

Và mọi người đứng lên rời chỗ ngồi
Họ nói vơí nhau những điều gì đó

Làm sao tôi biết được ?


Tôi rời những chỗ mình đã đến
Đứng ở một ngã tư đường
Hình như mình thấy lạnh từ một hơi gió từ bờ sông kéo đến
Hình như có một nỗi cô đơn nào đó uà đến

Tôi giật mình vơí mình
Cái đồng hồ đeo tay đã chết từ lúc nào không rõ
Hai cọng kim đồng hồ im lìm nhìn nhau ( giống như tôi )

Tôi thấy cổ họng đắng nghét để thèm một ly nước
Vẫn còn cái quán khuya nào đó mở cửa muộn
Vẫn còn đủ cho tôi một chỗ ngồi dù đâu đó

Bóng đêm đã khuya lắm trong đầu tôi - khuya lẻ loi đến tội nghiệp
Thật sự mà tội nghiệp !

Chọn cái bàn
Ngồi xuống
Ngơ ngẩn ngó ra những cửa hàng đã tắt đèn ,đóng cửa
Khoảng tối om om cho tôi thấy những cô gái giang hồ đang lảng vảng đầu phố
Những gã đàn ông nửa say,nửa tỉnh cười hô hố đi ngang
Vài chiếc xe gắn máy khà khật góc đèn đỏ


Những cánh chim bay đi
Khuất sau rặng núi mờ sương của một thời tuổi trẻ không trở về nữa
Dòng sông từ bài hát " Khóc một dòng sông " không trôi nước trở lại
Bài hát của cô ca sĩ nhạc jazz chơi piano tên là Cry me a river cũng đã quá cũ
Tôi cũng cũ và bắt đầu đóng bụi,đóng rêu
Từ một chỗ ngồi riêng tư
Tôi ngửa cổ nhìn lên trời đầy sao đêm
Hình như đôi mắt bắt đầu cay sè từ những đêm thiếu ngủ
Tôi chẳng còn biết gọi tên ai

Gọi để làm gì ?
Để được gì ?
Làm sao để níu lại thời gian ? Rồi tất cả lại trở lại yên tĩnh
Như nhịp tim tôi quờ quạng ở ly bia thứ hai vừa gọi
Nhìn bọt sủi tràn trề trên miệng ly
Tôi nói vơí mình như nói vơí hai cái đầu gối
Nhạt nhẽo đến thế thì thôi
Khi phải nói vơí chính mình

Tôi lè nhè kể lể và nhắc lại những hình ảnh cũ mèm
Nhắc về những người đã đi qua đời mình
Từ một ngày nào áo trắng
Từ một nụ hôn tưởng là ngây dại,ngây thơ lắm

Họ đến vơí tôi - tôi vơí họ
Rồi rời nhau - bỏ nhau ra đi
Có khi luyến tiếc.Có khi không .


Khi tất cả đều bỏ đi
(... những tình yêu theo kiểu vụn vặt một thoáng,những tình bạn không có thật trên bàn tiệc,hội trường..)

Tất cả đã bỏ rơi tôi như có lúc tôi cũng bỏ rơi họ

Những người tình
Những anh em,bạn bè,đồng nghiệp khuất sau bóng đêm của lòng con người

Chỉ còn Em
Em lì lợm - Em chịu ở lại
Em lầm lì ngồi nhìn tôi khật khưởng ở ly bia thứ hai
Hình như tôi chưa đủ say
Để biết em là ai
Khi tôi gọi tên em - vẻ trìu mến :
" Nguyễn thị Chữ Nghĩa ơi ! Anh yêu em - Đừng giống bao người khác đã bỏ rơi anh

Anh cần em
Cần như hơi thở
Anh sẽ thuỷ chung như chưa bao giờ biết chungthủy vơí bất cứ ai khác

Em là giọt nước mắt của anh
Khi anh gọi người bồi bàn mang ra cây bút và tờ giấy
Và anh khóc một mình khi viết......



đăng sơn.fr



Tím
Ở CƠN MƯA


------------------



đâu phải lỗi ở nơi em
mà cơn mưa về rơi nhẹ
Phố tím mình rồi buồn tênh
Tội ta quá , tội cả em !


đâu phải tại bài thơ
mà ướt cả khung trời
ta co ro lạnh đứng ngó
thả giọt tình lơ ngơ

đâu phải lỗi chúng mình
rơi rớt giữa khoảng không
chiều một mình ẩm lạnh
để nhớ một người thương.


nguyễnthịLoanPhiên






Đôi khi
_______________________
Trần.K.Sơn & @nguyênhạ


Có những cánh cửa khép kín
Cửa khép lại ánh sáng
Nỗi cô quạnh nằm lại bên trong
Để nghe tiếng mọt gậm trong lòng


Cũng đôi khi
Có những cánh cửa mở toang
Hơi lạnh ẩm lùa vào nơi trống hốc
Đèn khuya thao thức ngẫm nhìn mình
Chốc lát - Hoang tàn
Hỏi đời có gì vui lắm không ?


Cũng có những đôi khi,đôi khi như thế
Và chỉ như thế mà thôi từ khoảng lặng đến từ nhau







KHÚCSÔNGTÌNH


Ta vẫn có thể chia tay nhau
Bằng một khoảng lặng thầm
Cứ gì bằng bàn tay vẫy
Cứ gì bằng điều không nói từ nhau

Ta vẫn có thể rời nhau
Nhường ngày lại cho ánh sáng
Nhường bóng tối đậm trời đêm
Và em trở lại nguyên vẹn em

Ta có thể quay lưng,ngoảnh mặt
Tình chỉ là sương,là khói
Có ai biết ở khúc sông nào
Tình hấp hối khi đã lià nhau




@nguyênhạ


  




DạKhúc

Làm sao để vớt ngụm trăng
Làm sao để làm ngừng gió
Trăng treo soi gió bên đường
Gió xoáy để lạnh vầng trăng

Làm sao để giữ lại mùi hương cũ
Làm sao để giữ ấm lòng bàn tay
Cũ một thời ta đã bên người đó
Tay tìm tay soi bóng gió trời mây

Mây lững thững làm mưa đêm rơi xuống
Xõa bờ vai nghiêng đôi mắt tìm nhau
Ta vẫn thế,xưa hoài một chốn cũ
Vẫn tìm hoài bóng dáng người ở đâu

@nguyênhạ & m@anh


dangson.fr


 





ĐÃ CŨ MỘT MÙI HƯƠNG __________________________________





Có gì đâu cho một ngày rất vội
Người trầm mình trong khoảng khắc thời gian
Đêm thức dậy đi tìm từng câu nói
Ngày hé mắt,xua lãng giấc mơ tan

Có chi đâu,mùi hương cũ ở đầu mùa
Ta tỉnh thức,mở cửa thấy cơn mưa
Mưa từ trời rơi xuống thành dấu hỏi
Hỏi tình cũ bây giờ đã phai chưa ?





Xưa ở một chỗ cũ.


____________________


Cho tôi gửi lời thăm em
Ở đầu con dốc nhỏ
Có tiếng gió buổi chiều
Có tiếng hò trên sông nhỏ

Cho tôi gửi lời thăm nụ cười
Có mùi hương kỷ niệm
Ở ngày em vưà đủ lớn để tươi
Những ngày xưa thật hiếm

Cho tôi gửi lời thăm tôi
Ở một thoáng đời cũ
Ở khuôn viên có giảng đường và cánh lá ép trong tập
Ở một khoảng đường vưà đủ ngắn mà thôi

Tôi gửi tôi về những trận mưa đầu mùa
Lúc đứng chờ người ấy
Người đến muộn làm lòng tôi sầu đau
Người quên hẹn như một cách để đùa vui

Tôi gửi mình về chỗ mà người ta thích hò hẹn
Chỗ mà hai người mới tập tành nhớ nhung
Nhớ vành môi cười cười không lên tiếng
Nhớ cả lối về bỡ ngỡ bên người thương

Ta gửi nhau lời hẹn ngày xưa ấy
Mình cứ giữ cho đến khi còn giữ được
Một tình thơ mà ngôn ngữ là vần điệu
Một chỗ hẹn để cho lòng còn ấm êm


đăng sơn.fr





Hors-saison
Françis Cabrel


C'est le silence
Qui se remarque le plus
Les volets roulants tous descendus
De l'herbe ancienne
Dans les bacs à fleurs
Sur les balcons
On doit être hors-saison

La mer quand même
Dans ses rouleaux continue
Son même thème
Sa chanson vide et têtue
Pour quelques ombres perdues
Sous des capuchons
On doit être hors-saison

Le vent transperce
Ces trop longues avenues
Quelqu'un cherche une adresse inconnue
Et le courrier déborde
Au seuil des pavillons
On doit être hors-saison

Une ville se fâne
Dans les brouillards salés
La colère océane est trop près
Les tourments la condamnent
Aux écrans de fumée
Personne ne s'éloigne du quai

On pourrait tout prendre
Les murs, les jardins, les rues
On pourrait mettre
Aux boîtes aux lettres nos prénoms dessus
Ou bien peut-être un jour
Les gens reviendront
On doit être hors-saison

La mer quand même
Dans ses rouleaux continue
Son même thème
Sa chanson vide "où es-tu ?"
Tout mon courrier déborde
Au seuil de ton pavillon
On doit être hors-saison...

Une ville se fâne
Dans les brouillards salés
La colère océane est trop près
Les tourments la condamnent
Aux écrans de fumée
Personne ne s'éloigne du quai

C'est le silence
Qui se remarque le plus
Les volets roulants tous descendus
De l'herbe ancienne
Dans les bacs à fleurs
Sur les balcons
On doit être hors-saison

La mer quand même
Dans ses rouleaux continue
Son même thème
Sa chanson vide et têtue
Pour quelques ombres perdues
Sous des capuchons
On doit être hors-saison

Le vent transperce
Ces trop longues avenues
Quelqu'un cherche une adresse inconnue
Et le courrier déborde
Au seuil des pavillons
On doit être hors-saison

Une ville se fâne
Dans les brouillards salés
La colère océane est trop près
Les tourments la condamnent
Aux écrans de fumée
Personne ne s'éloigne du quai

On pourrait tout prendre
Les murs, les jardins, les rues
On pourrait mettre
Aux boîtes aux lettres nos prénoms dessus
Ou bien peut-être un jour
Les gens reviendront
On doit être hors-saison

La mer quand même
Dans ses rouleaux continue
Son même thème
Sa chanson vide "où es-tu ?"
Tout mon courrier déborde
Au seuil de ton pavillon
On doit être hors-saison...

Une ville se fâne
Dans les brouillards salés
La colère océane est trop près
Les tourments la condamnent
Aux écrans de fumée
Personne ne s'éloigne du quai




































( ) -


CHIỀU RƠI CHIỀU


Buổi chiều đánh rơi chữ trên trang giấy
Tôi nhoài người ,cuí xuống nhặt chữ
Thử tìm hơi hám em một ngày nào
Khi ta bên nhau


Buổi chiều âm ỉ và nóng bức
Nghe đâu như có tiếng sóng rì rào
Rì rào như thế thay cho lời im lặng
Từ một hay nhiều phía của nhau

Tình yêu cũng như viên đá lạnh ngắt
Trong ly nước ngày nào trong quán chiều
Chiều như buổi ấy tan loãng thành bọt nước
Và bất chợt
Trong một nỗi thinh lặng
Tôi bắt gặp cuối buổi chiều không còn bóng dáng em

Cứ như thế - Cứ như thế
Buổi chiều cũng thành viên sỏi nặng từ nơi nhau....



đăng sơn.fr





 

KHI......

Buổi chiều đánh rơi chữ trên trang giấy
Tôi nhoài người ,cuí xuống nhặt chữ
Thử tìm hơi hám em một ngày nào
Khi ta bên nhau


Buổi chiều âm ỉ và nóng bức
Nghe đâu như có tiếng sóng rì rào
Rì rào như thế thay cho lời im lặng
Từ một hay nhiều phía của nhau

Tình yêu cũng như viên đá lạnh ngắt
Trong ly nước ngày nào trong quán chiều
Chiều như buổi ấy tan loãng thành bọt nước
Và bất chợt
Trong một nỗi thinh lặng
Tôi bắt gặp cuối buổi chiều không còn bóng dáng em

Cứ như thế - Cứ như thế
Buổi chiều cũng thành viên sỏi nặng từ nơi nhau....


đăng sơn.fr



CHUYỆN NHỎ


_______________________






... Lẽ ra,tôi có chuyện kể cho em nghe
Những câu chuyện nhỏ của mùa hè
Chuyện nhỏ mà thôi nhưng có điều để kể

... Kể về những chuyến đi xa
Kể về chiều trên phố biển ngày mưa
Khi tôi ngừng xe,thả bộ
Những hình ảnh sẽ lấp đầy khoảng trống trong máy ảnh
Những màu sắc kỳ diệu như ánh mắt và khu rừng của tóc
Những bàn,ghế thi nhau phơi mình đón khách

Có những đoạn đường,tôi ngừng lại
Thấy mình một mình qua từng khuôn cửa kính
Bắt gặp trái tim mình thèm một hơi thở
( Cho dù là của em hay của một ai khác )

Những khoảng khắc như thế qua đi
Để tôi biết - thật ra - tôi vẫn một mình
Nỗi cô đơn chạm mặt
Như khi người ta mất đi một chuyện tình

Đáng lẽ ra
Tôi có nhiều điều kể em nghe


Em quay lưng - ngoảnh mặt
Như một ngày vui đi qua
Những cơn gió hiu hắt trở về ,chạm mặt
Bài hát trong tôi trở mặt ,buồn quá đỗi

Tôi ngồi ở góc quán cũ mèm mèm
Hình dung đến khuôn mặt em
Và thử nín lặng nghe tiếng buổi chiều
Từ một cơn mưa tưởng tượng
Để thấy mình buồn thêm chút nữa

Cạn ly cà phê đắng nghét
Tôi bấm ngón tay vào nút xóa
Xóa tất cả những gì mình đã chụp
Như xóa vội vàng hình ảnh em
Để không còn điều gì để lại dấu tích

Và như thế - tôi biết mình sẽ quên nhau


N.DuyToàn





thiềnKHÚC_______________________

đăng sơn.fr

Ta ngồi yên
Lắng nhẹ hơi thở
Chiều đã rơi cuối chiều
Đã nhạt nhòa em


Thử không nghĩ đến điều gì
Kể cả em
Từ một tiếng thầm thì
Ở cuối góc chiều


Ngày trôi theo ngày
Nắng mỏi bờ vai
Mưa trôi bờ tóc
Tóc đã thở dài


Ta ngồi thức tỉnh
Nghe đời tịnh - yên
Viết câu trầm khúc
Đốt chữ quên em


BẾN XƯA





Chuyện tình rũ áo bỏ đi
Có loài nắng lạ ôm ghì ngày mưa

Người ta yêu tựa chuyện đùa
Đến trong phút chốc rồi hoa rụng cành

Khép đi cánh cửa chúng mình
Chẳng còn ai kể mối tình nên thơ

Bến xưa đã chẳng còn chờ
Trăng treo bến ấy đã mờ khuất xa


đăng sơn.fr






PhảiChi....____________________________
đăng sơn.fr



Giá như em đã là tôi
Để em biến khúc thành lời dấu yêu

Để em chẳng hẵn là em
Khi buồn bất chợt mỗi chiều gió mưa

Giá như tình đã chẳng thừa
Đôi ta chẳng cũ,chẳng xưa chuyện mình






PHẢI CHI
____________________________
Trần K.Sơn



    phải chi tình vẫn còn vương
Khi ngang con ngõ bình thường gặp nhau
phải chi đừng để lià tan
Đôi ta cùng đứng dươí làn trúc xanh
phải chi đừng dứt đôi mình
Đời vui một nỗi chuyện tình vui hơn _






Hình ảnh đã đăng




THÁNG TÁM.
NGÀY THỨ ..... VÀ MƯA RƠI....









Tiệc xong thì đã quá nửa đêm,gọi là tiệc thì cũng không đúng lắm ở căn phòng khách nhỏ.Rèm cửa đỏ,những ngọn đèn vàng rực rỡ tỏa ánh sáng lên những vách tường và trên chiếc bàn hình chữ nhật của bát đĩa, ly tách..



Cái đĩa nhạc hờa tấu guitar đã ngừng tự lúc nào chẳng ai để ý.Rồi vài ánh đèn tắt phụt để ngọn nến duy nhất đi ra từ nhà bếp.

...Happy birthday to you ...


Tôi cảm động,hát theo nho nhỏ.Tiếng vỗ tay cười nói lan rộng đến những món quà nhỏ được gói bằng giấy đủ màu sắc..

... Chúc mừng sinh nhật !

À há ! Thêm một tuổi nữa ở nửa đêm mùa hạ,trời bên ngoài đổ gió đang kéo cơn mưa nhẹ nhàng rơi.
Lòng tôi ấm áp,rộn lên vài điều gì đó khó nói,thật ra,chẳng bao giờ tôi để ý và tổ chức ngày sinh nhật của mình.
Để ý làm gì ? Những mùa mưa nắng của tháng ngày tuần tự đi qua...Những ngày của đêm...

Tôi thổi tắt ngọn nến và ngửi được mùi khói.Sợi khói bay lên cao nhắc tôi nhớ đến đêm nào đã ngồi cùng người trong quán khuya,ngọn nến màu hồng giữa hai người lung linh theo điệu nhạc chậm,thong thả như giọng nói người .

- Chúc mừng ngày của anh.Biết là ngày gì không ?

Biết.Một ngày được mở mắt chào đời.Ngày hẹn hò với dãy thời gian phía truớc.
Và cứ thế,hẹn hò trên những con đường ngập nắng nơi thành phố nhỏ.
Và cứ vậy.Hẹn hò với những chỗ ngồi với nhau trong quán nước, nghe nhạc và ngắm biển lung linh ngập sao đêm trong mắt người...
Và ...như thế,những tháng tám,ngày hai mươi về sau không còn thấy nhau nữa.



Đêm ở bên ngoài,đêm đẩy cửa vào nhà lúc 2 giờ sáng,đám người ít ỏi rủ nhau từ giã.Tôi dọn
dẹp,sửa soạn giường chiếu,liếc mắt vào cái phone di động.Máy báo có một
message.Bật máy,chỉ có tiếng động của đường phố,xe cộ từ xa xăm.Không một lời
nhắn,không một số gọi hiện ra trên màn ảnh ! Nhưng tôi biết người gọi là ai
!

Mỗi năm,cũng như thế.Âm thầm,lặng im như bóng tối bên cửa...

Tôi chậm rãi để chiếc đĩa hát vào máy nghe bản nhạc Pháp.Lời buồn bã :


.....Si tu n'existait pas
Je ne serais qu'un point de plus
Si tu n'existait pas
Je saurais inventer l'Amour

...Dis moi,comment j'existerai.Je serais.....

...Nếu em không hiện hữu
Thì anh chỉ là một cái chấm
Nếu em không hiện thật
Thì anh sẽ bịa đặt ra tình yêu
Nói nghe đi,anh sống để làm gì ....





đăng sơn.fr