.
Có rất nhiều cách ví von ở những câu chuyện trên đời .
Theo những câu nói kiểu ví von, người nghe có thể hình dung hoặc phác họa những hình ảnh trong đầu ( họ tự pha màu sắc cho những hình ảnh ấy )
Bây giờ, tôi để cho bạn tự tiện và tùy ý ' phác hoạ ' một vài hình ảnh theo cảm ứng và cảm quan riêng của bạn từ 2 Danh Từ :
1. Rừng Chữ
2. Vườn Chữ .
Có thể là sau khi đọc xong, bạn thấy mình rất thoải mái để chọn và khi chọn xong thì không bao giờ thấy bị HỚ ----
Người viết là kẻ kể chuyện .
Câu chuyện bắt đầu bằng :
1 - RỪNGCHỮ .
Đứng trước dòng lưu thông quá nhộn nhịp , lắm khi ta cảm thấy bị ngộp , ngộp vì tiếng động , khói bụi, nhịp chuyển động . Nhìn qua dãy phố bên kia : Thương xá sáng trưng đèn đuốc , ở lầu hai sau từng bậc cầu thang cuốn là khu bày bán sách báo .
Nếu là người yêu thích ' văn chương, chữ nghĩa ' , hẳn bạn sẽ ngừng lại khá lâu trước những tựa sách cho đến khi ánh mắt bạn dừng lại trước một vài quyển và đưa tay rút lấy để thử lướt trên vài trang chữ .
Giữa rừng sách, rừng chữ , hành động chọn đúng một tựa sách để đọc giống như cảnh mình chọn một bóng cây và ngồi xuống . Bạn - người đọc - đã chọn được bóng mát của bạn để thử du hành trên trang chữ .
Với sự háo hức như một đứa trẻ trước cảnh vật , tôi do dự và phải chọn một vài tựa đề để đọc vì muốn tìm kiếm điều để viết ( cách thức nuôi con chữ của mình ) - Sau cái háo hức , lắm khi thấy mình hoang mang và thất vọng :
- Người ta ra sách quá nhiều và có quá nhiều điều vô bổ từ những rối rắm ( Sách kể lể thực trạng xã hội - hiện thực ..... )
- Sách nói về bí mật hậu trường thanh toán chính trị .
- Sách về luận thuyết đạo giáo...
- Tiểu thuyết kể lể những điều y hệt nhau theo hình thức thương mại ( đọc để GIẾT thì giờ )....
Nghĩ đến một vài câu khuyên bảo về cách chọn sách và đọc sách, tôi sợ hãi - trả lại những đề tài vừa kể trên về chỗ âm thầm của chúng và tìm cách thoát khỏi bờ rừng đen nghịt chữ nghĩa ấy .
2 .
Vườn CHỮ .
Có phải là như thế không khi mỗi chúng ta đều có một mảnh vườn riêng biệt của mình . Khu vườn này rậm rạp, um tùm, ngổn ngang ngập cỏ dại hoặc là ngăn nắp kiểu cọ mỹ thuật là tự ở mình .
Trên mảnh vườn ( đất ) hoặc trừu tượng của ý nghĩ tâm hồn, hẳn mình có những bậu hoa, bụi lá và những loại cây mà mình đã bỏ công ươm trồng . Ngày nắng nóng bức, đặt cái bàn, cái ghế ngồi dưới góc cây hiu gió mát, rời trang sách đang đọc , thấy mình sung sướng . Ngày mưa rơi rơi, ngắm nhìn làn nước tưới cây lá và nơm nớp lo cho những cánh hoa đang bị dập vìu ....
Rời khỏi rừng chữ cây lá um tùm , tôi cũng có một mảnh vườn , ở đó , yên ả, tôi gặp lại một câu chữ của vài người bạn đọc đã có lòng góp ý :
.... "
Tác giả à , tui đọc các bài viết của anh. Văn từ không cao siêu, trừu tượng, hay lãng mạn lắm lắm, nhưng có những điều gần gũi đời sống bình thường. Nhiều khi ... im lặng đọc, không ngăn nổi cảm xúc cười , cười mĩm, cười sảng khoái, hay cay cay sống mũi phải hít sâu hay rít thuốc kèm lại. Thật tình tui cảm ơn Anh .
Cảm ơn tác giả dành tâm tình & dành thời gian để viết.Thân ái .... "
Hoặc , có lúc, ngồi ở gốc cây , tìm thấy lại một câu viết giản đơn từ ngày rất cũ :
" ..... Là cây bàng có cả bóng , gió lẫn nắng , cháu đọc rất thoải mái , chú ạ ..... "
.....
Ở khu vườn của Chữ và lắm khi không " có chữ " cuả riêng mình , lắm khi tôi bắt gặp những hương vị đắng ngọt quá quắc của chính mình như lời tự thú :
- Lắm khi nhọn lễu để biến đầu ngọn bút , bàn phím chữ ABC thành mũi dao gây thương tích từ những điều không thể chấp nhận
( Đã viết về những thứ trịch thượng , hống hách ảo dạng của những kẻ hoang tưởng và lợi dụng vị thế để áp đảo
Đã viết về những cái ' ngạo mạn ' đặt để không đúng vị trí
Đã viết về những điều bị và được nhìn thấy ở cảnh rừng rậm khi mà lòng dạ con người mang hình thù dã thú ở muôn ngàn cảnh tượng .... )
Lắm lúc, mình sợ chữ nghĩa là ánh nắng chói loà thiêu đốt giữa buổi trưa hè nên phải lấy bóng mây xám làm mưa rơi như giòng lệ không ai thấy được :
- Tại sao mình phải cay mắt khi thấy thằng bé chỉ độ 18 , 20 tuổi đang quỳ dưới mưa với tấm bảng : " Tôi đói - Hãy giúp tôi " - ? -
- Tại sao không yên lòng khi vưà bước ra cửa hàng thấy cô gái trẻ nằm chùm mền trước cái tiệm chưa mở cửa sớm giữa muà đông ?
Tại sao -
Tại thế nào khi đã chiêm ngưỡng vị bác sĩ người Việt kia đã về hưu vẫn cầm cái lon đứng trước cửa chợ để quyên tiền cho hội Hồng Thập Tự ? Nghĩ gì , nhìn gì khi thấy một ông cụ đã cúi xuống , ân cần dúi vào tay người đàn bà hành khất một gói đồ ăn vừa mua ....?
Phải rời những câu hỏi " Tại Sao " ấy , ngồi yên lặng dưới một bóng mát ở khu vườn chữ , phải tạm quên đi vài câu chỉ trích , vài câu kết án một cách vội vàng từ những kẻ không hề yêu quý chữ nghĩa và đã không hề nhọc công hiểu rõ cái NGHĨA của Chữ .
Họ lên tiếng , như lời kết án :
- Văn chương để làm gì ? Ảo vọng đấy thôi ! Viết và làm nhà văn để tự ve vuốt cái tự ái và mong mỏi sự nổi tiếng ư ?
Ngậm ngùi .
Muốn hỏi họ :
Văn chương và ý nghĩa thật sự của văn học đã giúp ích gì cho sự phát triển của nhân loại ? Những cuộc chỉnh đốn cách mạng xã hội đến từ đâu ở 1/ 1000 từ ý hướng của chữ nghĩa ?
..............
Rời cách rừng âm u ( đen nghịt )
Trở về khu vườn nhỏ . Ngồi rất lâu .
Tự hỏi :
" Viết và suy nghĩ có phải chỉ là một trong những ảo giác ? "
đăng sơn.fr
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire