vendredi 4 janvier 2013

VÀ HỌ GẶP LẠI NHAU ( truyệnNgắn )

..






 
 
 
 
 




VÀ HỌ GẶP LẠI NHAU


____________________________________
* nguyễnthịChữNghĩa & đăng sơn.fr






Thời gian lướt đi theo những cuốn lịch.Đùng một cái,họ gặp lại nhau ( Vì sự bất ngờ và không bất ngờ )
---




Cô chỉ thích cảnh êm đềm vì từ bé đến lớn sống ở đồng quê.Mỗi lần có dịp ghé các thành phố lớn,cô thấy ngộp ngạt,ù tai vì những tiếng động xe cộ.

Chàng là dân tỉnh thành,suốt đời chưa đụng tơí được cái bụng,cái lưng của một con trâu,con bò,chàng thuộc týp người thư sinh trói gà không chặt,lại là con một nên đâm hư.Cái hư của những gã thanh niên đi học về,thích đàn đúm bạn bè,la cà tiệm nhẩy và quán cà phê đèn mờ để nhạc.

Vậy mà họ gặp nhau,quen nhau.


Chuyện sẽ ra sao ?




1.


Cô xem mình là con nhà nghèo .Gia đình dọn về ở cái làng nhỏ xíu,leo teo độ 4000 dân.Nhà cô mở cái quán nước đầu tỉnh,ngày thường vắng khách,cuối tuần thứ bảy ,chủ nhật thì đỡ đỡ.Quán chỉ tấp nập lúc vào hè có khách du lịch.Nhà có hai chị em,thằng nhỏ em ham chơi ít phụ việc nhà.Cô quanh quẩn phụ giúp cha mẹ bán quán khi đi học về.

Ở cái làng quê thì cô ví những ngày tháng của mình như con sông nhỏ chui dươí cầu.Sáng dậy,phụ bày bàn ghế,quét dọn,xách cặp đến trường,chiều về phụ việc nhà,ôn bài vở,ăn cơm rồi bán quán đến tối mịt.Vậy mà ngày qua ngày.


Vào một chiều xẫm tối,cô bưng cà phê cho khách,thấy gã thanh niên mặc áo ca rô sọc xám ngồi ở góc bàn sát tường,mắt hắn ngơ ngẩn ngó ra đuờng,ngó gió lùa đùa tơi tả trời sắp mưa.Liếc thấy xấp tập vở giấy trắng để trên bàn vơí cây viết,cô tình cờ liếc vào thấy chữ của hắn đẹp lạ kỳ.Chữ viết của cô cũng đẹp nên cô thích người có chữ đẹp.Vậy thôi.

Cô quay đi làm những công việc cần làm,mẹ cô lục đục trong nhà bếp,bà đang nấu cơm chiều,mùi xào nấu đồ ăn bay ra làm cô thấy đói bụng.Sáng tơí giờ loay hoay bài vở ở trường rồi về nhà lăn ngay vào làm lụng,cô cảm thấy mệt mỏi,con mắt muốn díu lại lờ mờ.Nghe cái đài phát thanh đang nhả ra toàn những bản tin trời đánh trong góc quầy,cô bực dọc tắt ngúm cái đài,miệng làu nhàu " bữa nào cũng từng đó chuyện.Chán ! "


- Nè cô ! Tin tức đang nghe sao cô tắt vậy cô ?

Cô liếc về phía tiếng nói,giọng cô trả lời xẳng lè :

- Bộ nhà ông không có radio sao ? Ông về nhà mà nghe đi,tui sắp tắt đèn,đóng cửa.Ông trả tiền cà phê đi rồi về nhà nghe tin tức...


Gã thanh niên nín thinh,vơí tay xếp lại mớ giấy tờ,gã đẩy ghế trả tiền,chẳng thèm lấy lại tiền thối lại rồi lẳng lặng ra cửa.Cái dáng ốm nhom lừng khừng che tay mồi điếu thuốc.Cách ngậm điếu thuốc của gã làm cô chợt nhớ đến một người,rồi hai người...



2.



Ông thầy bói đã nói cô là người cao số.  Mẹ cô thích đi xem bói toán,cô thì ghét lắm.Mẹ cô thấy cô có ai thương lại xẩy người đó nên e dè sợ cho cô bị ế chồng.

Thỉnh thoảng,tình cờ nghĩ lại lời cha thầy bói thời đó,cô ngần ngừ sờ sợ.Ngày học lớp 10 ,có anh học trò dễ thương mơí lớn thương cô,mơí nắm chân nắm tay vài cái thì nghe tin anh bị tai nạn lưu thông qua đời.Cô khóc hết nước mắt,Thời gian sau vừa nguôi ngoai,quen cái chàng kia,chàng đi lính rồi lăn quay chết trận.

Má cô an ủi cô,nói :

- Để má dắt con đi coi bói.Nghe nói cái ông kia đoán đâu trúng đó.

Cô ngoe nguẩy,cô không tin,cô chỉ tin là ăn ở hiền lành thì có phước.Vả lại lấy chồng làm gì,nhìn mấy con bạn thì biết,đứa nào dính chồng con cũng sấc bấc lang bang.


Bữa nay về học,đang nặng đầu cho kỳ thi cử của năm thứ 3 sắp tơí thì cô thấy gã thanh niên.Bữa nay gã để ria mép trông cái mặt khinh khỉnh đểu đểu.Nếu nhìn phía sau gáy tóc gã thì lại thấy giống anh chàng bồ cũ chết trận.Cô thở dài,lại vơí tay tắt cái radio đang tin tức ri rỉ.Bữa nay,gã chả nói gì theo kiểu phàn nàn kháng cự như chiều nào kia.

Lúc gã gọi thêm ly bia,cô tò mò hỏi :

- Ông là nhà văn ngồi đây viết bài hả ông ?

Gã lắc đầu :

- Tôi viết báo,cô.

Cô trề môi,ứ dài :

- Tui ghét mấy cha nhà báo.Nói bịa ,nói xạo bá láp tốn giấy mực.

Gã chống chế :

- Đâu phải thằng báo nào cũng giống nhau,cô .


Cô thấy cái mặt hắn lộ vẻ không bằng lòng,cô mặc kệ hắn lui cui vơí ba cái mớ giấy,cô quay đi sau khi liếc vào trang chữ.Dòng chữ nhỏ,tròn đẹp.Cỡ này mà lấy chữ đó để viết truyện tình cảm thì đỡ biết mấy.Viết làm chi ba cái phóng sự oái oăm ?


Cô nghĩ như thế khi nghểnh cổ nghe đàn chim ríu rít bên kia đường,loáng thoáng thấy bờ nước sông hiu hiu gió thấy buồn buồn cái gì không rõ.




3.


Gặp mặt hoài thì quen mặt.Cô quen nên đỡ thấy ghét cái bản mặt có vẻ khinh khỉnh đời của hắn,nhất là có bữa thấy hắn ghé quán vơí cái mặt đã cạo bộ ria mép đểu.Có bữa,cô thấy hắn ngồi vơí một đám đàn ông,tên nào tên nấy có vẻ bậm trợn hàm hồ,ăn to nói lớn nhất là nói mấy cái chuyện về đàn bà con gái,hắn chỉ thỉnh thoảng góp chuyện.Cô ghét loại đàn ông huynh hoang nói quá trớn,cô thấy hắn coi được được.

Bữa nào không thấy bóng hắn,cô đâm ra thấy mình như thiếu cái gì.Mắc chi mà thiếu vậy trời.Chẳng có ai trả lời cô,cô có hỏi gì đâu mà ai đó trả lời dùm.Cô chỉ biết thiếu là thiếu vậy thôi.Thiếu cái dáng ngồi còng lưng hí hoáy trên cái bàn,lúc nào cũng một chỗ ngồi quen.

Dần rồi,lâu lắm hắn mơí ghé lại.Mỗi lần hắn đi,cô lại thấy mình thiếu.Cô đâm ra cáu kỉnh bực vơí chính mình.Cái gì đâu mà.....


---


Đang ghé cửa hàng chợ búa ngoài tỉnh,quay lại,cô thấy hắn.Mặt mày nhẵn nhụi,quần áo láng coóng.Hai người ngó nhau,vừa lạ vừa quen.Hắn gật đầu rồi hỏi cô cái quầy bán đồ chạp phô.Hắn nói muốn mua vài món đồ tặng cha mẹ hắn.Hắn nói muốn trả ơn cô đã có lòng giúp hắn ,rồi mời cô uống miếng nước bên kia quán bên đường.

Chẳng biết sao,cô lại gật đầu,lâu lắm rồi,chẳng có tên khỉ gió nào mời cô đi hàng quán cà khịa ngó thiên hạ.Nghe đàn ông con trai chích chòe tán nhăng tán cuội cũng thấy vui tai cho dù lòng mình đã như đóng cửa.Yêu nhiều thì mệt nhiều.

Nắng trưa đậu lại ngoài cửa quán,kể ra thì cô thấy hắn cũng khá có duyên khi biết hỏi chuyện trong cách biết lắng nghe.Có lúc cô cười dòn tan khi nghe hắn pha trò.Hắn khen cô cười có duyên.

Vậy thôi.Ai về nhà nấy.Hắn biết cô ở đâu,học gì,làm gì.Ngược lại,cô chỉ biết hắn có vẻ con nhà giàu thành thị,có vẻ dân chơi theo kiểu con nhà làm báo nói láo ăn tiền thiên hạ..

Vậy thôi.

Vậy mà khi về nhà,cô lại thấy mình thiêu thiếu.





4 -


Thời gian lại trôi trôi.

Đã một thoáng,cô không thấy hắn trở lại quán ngồi viết bài.Cô mua mấy tờ báo mà hắn cộng tác,thấy hắn vẫn viết phóng sự.Mà sao không thấy hắn trở lại.

Thêm một chút thời gian trôi.Cô trở lại cái quán nước chỗ hắn đã mời cô ngày nào,ngồi một chốc để đếm sự trống vắng trong đầu óc,cô trả tiền rời quán.Lúc băng ngang con đường nhộn nhịp xe,cô thấy hắn,hắn thấy cô.Hai tia mắt kỳ kỳ,ngô ngố,ngỡ ngàng.

Cô định quay đi mà có cái gì như kéo hụt nhiu nhíu ở góc tim.Cô không muốn là tảng băng lạnh như mọi ngày nữa.Cô tìm thử một nụ cười có duyên nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ,cô cười thêm bằng ánh mắt.

Cô nghe cô nói vơí hắn,giọng trong veo như mây trời.Nhẹ lắm người ơi .

Cô nói :

- Anh nè.Trở lại uống cà phê rồi ngồi nghe tin tức viết bài ,Lần này,tui sẽ không tắt cái radio nữa,nha anh.



Làm như bị ánh mắt cô thôi miên,cái gã thanh niên người dưng chìa tay nắm lấy bàn tay của cô.Hắn gật đầu.Đùng một cái mà gật đầu.





_____________


 
 
 
 
 


Aucun commentaire: