jeudi 12 juillet 2012

NỖI IM LẶNG của Chúng Mình.













HÁT MỘT MÌNH NƠI CHỖ HẸN CŨ



Anh vẫn thường ra biển hôm biển vắng
Lang thang với những bước chân trên cát
Và bài hát buồn vẫn lẩn quẩn trong tim
Như nhắc nhở những điều muốn đi tìm

Tìm đâu ra mái tóc bờ vai cũ ?
Nơí chim biển bay tìm nơi trú ngụ
Vì bên em,ấm áp lời tình ru
Vì bên anh gió lộng giữa cõi mơ....

Không có em - Anh vẫn đến chỗ hẹn
Khẽ ngồi xuống bãi cát hát một mình

...You can´t say we´re satisfied
But '' M '' , I still love you baby
Everywhere I looked I see your eyes
There ain´t a woman that come close to you ***

....
Anh vẫn yêu Em như ngày nào
Nhớ lại những đêm anh thao thức
Những điều anh tìm được trong mắt Em
Có phải là những giấc mơ không có thật ?


Không còn em.Ngày dài như biển cát
Không còn em,trong tôi - Tình cô đơn hát......

đăng sơn.fr

** Angie
Tình khúc của The Rolling Stones.


 
 
 
 



ỞTẬNCÙNGBÓNGĐÊM ( Cuối )




Buổi đêm
Buổi tận cùng bóng đêm
Ta gọi em lần cuối
Nghe tiếng em
Giữa ánh trăng thầm
Ta nghe rõ tiếng mình thầm
Ta thấy bóng mình giữa tận cùng đêm

Nghe tiếng nhau lần cuối
Nghe giọt sương rơi lần cuối
Trong tiếng thanh âm cuối

Rồi lặng lẽ xa nhau
Giữ,níu nhau làm gì nữa
Có giữ cũng thế mà thôi
Đành nghe tiếng nhau lần cuối
Đành lặng lẽ mà xa nhau.....


đăng sơn.fr & Trần.K.Sơn







CÒNLẠIMỘTGIẤCMƠ

Chỉ mấy chữ ở đầu trang giấy
Bận lòng nhau trên khúc lạ dòng sông
Gió mệt, loay hoay ta tìm kiếm
Nắng lạ rơi ở chỗ người thương

Nét mực ai chẳng thấy
Bối rối lòng ta chi
Ở một thuở xuân thì
Bao năm ở chỗ ấy

Ngẩn ngơ lòng ngẩn ngơ
Viết thử một bài thơ
Em về nơi xa ấy
Ta còn lại giấc mơ....


@nguyênhạ




NGÕ TRÚC TA VỀ...




 Lỡ lắm rồi,người ta lỡ duyên ngầm

Đi đâu cũng thế -đã có nhau

Có xa lắm,nội thành vẫn thế
Ngõ trúc ta về - vẫn ngày mưa


Lỡ lắm rồi,cơn mưa tìm đến muộn
Em đi về,ngẫm nghĩ thời có nhau
Trường áo tím có tập thơ gió cuốn
Lỡ một ngày ,phố hồng đẹp làm sao


Gửi một người lỡ có tình vơí Huế
Đỏ con mắt ngơ ngẩn đứng tìm theo

Em vẫn rứa,còn vui vơí giấy mực

Ta bây chừ;xa vậy vẫn buồn hiu.


đăng sơn.fr





Ở CÕI CHÂN KHÔNG

Tự dưng thấy mình có điều thừa thãi
Thừa cho dài lắm ở buổi chiều
Khi tôi không còn đợi chờ em
Đợi em ở một khái niệm tạm bợ của niềm hạnh phúc

Có lẽ
Hạnh phúc ở lời tình ái là điều không có thật
Từ một khoảng cách mơ hồ
Từ một lời hẹn như gió thoảng
Từ những điều thừa mứa tạm gọi
Làm gì có thật nơi chúng ta ở
Nỗi buồn và cái cảm giác vu vơ
Của nửa buổi chiều khi nắng ,khi mưa

Những giọt lệ nào đó nơi em
Giữa chiều
Những khắc khoải nào đó không hình thể nơi tôi
Giữa chiều và tiếng lá rơi

Thảng thốt như thế
Hoẵng sâu như thế
Đâu thể nào gọi là niềm hạnh phúc
Đâu thể nào cứ thăm thẵm mãi như thế
Ngày mai của thêm một ngày đầu tháng
Tôi hững hờ ghé mắt vào tờ lịch trên tường
Thấy lòng mình trở nên hờ hững bình thường
Bình thường và lặng lẽ
Đang là điều tôi nghe được - Đang...


Ừ - Phải rồi -Em
Tôi cúi xuống mặt bàn tìm phím chữ
Viết như nhớ lại một cảm xúc
Từ một ngày ở chúng ta không còn đủ niềm hy vọng
( Cho dù nhỏ nhoi nhất )

Trên phím chữ và ở dưới sức nặng của những ngón tay tôi
Là một nỗi đau nào đó không thể sờ mó được
Chỉ là cảm nhận
Chỉ là như thế
Hạnh phúc,tình yêu,chờ đợi ,khao khát
Chỉ là một cảm giác trừu tượng
Bởi vì một lẽ
Em và tôi từ hai thế giới không bao giờ có thể nhập chung lại
Chỉ là sự im lặng mà thôi - em ...



Trần.K.Sơn & nguyễntrườngan




KhiMưaTrởVề

______________

Khi cơn mưa trở về
Giữa chiều gió lê thê
Tự dưng hồn trống trải
Giữa cõi lặng buồn so

Khi cơn mưa trở về
Chỗ hẹn cũ vắng tanh
Ta ngồi im như thế
Thầm đếm nỗi lặng thinh


( NguyễnthịLoanPhiên )



Hình ảnh đã đăng


ĐỂ CHIỀU NAY                                                                           
còn lại chút mưa -

________________


Rơi mưa nhỏ giọt chiều rơi
Rơi ta loãng một chút đời buồn tênh
Chạm tay ướt vách hồn mình
Thử tìm nụ ngọt trên vành môi xưa
Rơi em lãng đãng cuối muà
Chỗ ta ngồi nhớ bụi hoa rụng đều
Phải chi mưa dẫn đường em
Đến đây ta sẽ chia đều cơn mưa



đăng sơn.fr






nguyệthạ

Rong ruỗi cuộc tình,rồi mấy chốc
Trăng về một bóng đời ta trôi
Vui nửa thoáng, buồn rồi bất chợt
Cứ vậy ta cũng cạn tình rồi

Duỗi như thế,mấy hạt mưa rưng
Tình bỗng mưa,bỗng nắng bận lòng
Ai quên lãng,ta nửa muà đắng
Cũng đành quên lãng,thế là xong


nguyễnthịLoanPhiên


RỒItìnhnàocũngRaĐi
__________________________
@nguyênhạ & đăng sơn.fr



Bay đi em - tan vào hạt mưa
Chuyện chúng mình chỉ là ngày xưa
Câu chuyện không gọi là cổ tích
Có nhắc lại chi cũng đã thừa

Mùi hương ấy đã tan trong gió
Tiếng dương cầm ngủ vùi trong đêm
Khi giọt lệ vừa trên môi đỏ
Đỏ như thế mà đủ tím nơi em


Tan đi em - Tan ở bàn chân
Nơi góc chiều,chỗ vừa lià nhau
Để bóng tối buông mình trở lại
Rồi tình nào cũng đã lìa nhau







ĐAU NHIỀU HAY ÍT ( ? )                                  Hình ảnh đã đăng
______________________________
-                                                    N.DuyToàn








    Biết mà. Khổ lắm !

Nhìn cái mặt là biết ông đang khổ sở mà.Cái khổ kiểu không có cái cân nào có đủ đơn vị mà cân - ( Tôi đủ sức hiểu được mà,ông.Hồi đó,có lẽ ông cũng đã xem một màn kịch của kép hài Hoài Linh đóng vai ông chồng quấn khăn ròng,ngồi vắt giò lên phản và ư ử hát bài " Mình ơi,sao bỏ tui đi ".Cảnh gà trống nuôi con,ngồi ngó thằng nhỏ nằm ngủ trên võng..Coi xong vở kịch mà buồn đứt ruột )
Không hiểu tại sao người ta lại có câu buồn đứt ruột ? Hay là đứt ruột thì phải đau và chữ " buồn " cũng có thể tàm tạm thay thế cho chữ đau ? Tôi ngó ông,đoán thử coi ông đau đến cỡ nào.Ông thì đang nhìn theo người ta đang dung dăng,dung dẻ khoác tay người mơí đi bên kia đường.

Người mới đó thấy là biết có tất cả những điều trội hơn ông từ chiều cao ráo,từ bộ áo quần trưng diện láng coóng bảnh bao.Nghe đâu người đó hái ra tiền vơí cái nghề nghiệp tu bíp và dĩ nhiên là nhà cao,cửa rộng.

Ông rời hình hài người ta áo đẹp,váy dài,giầy cao gót,ví đầm lộng lẫy rồi chép miệng :

- Chỉ sợ ba bẩy hai mốt ngày mà thôi.Nghe đâu hắn là tay ong bướm có hạng ở cái vùng hắn ở.Chỉ tội cho cô ta mà thôi.Rốt chi mà rớt nhằm ngay dân chơi.

- Cái gì mất rồi mơí thấy quý ,phải vậy không ?


Ông uống cạn ly cà phê,gọi thêm vài ly bia.Tôi biết bữa nay ông muốn say - Cỡ như ông chỉ độ chừng ba ly bia là mặt mày đỏ ngầu như con tôm nướng co mình trên bếp than.Tôi vỗ vai ông,chia vơí ông nỗi buồn bị người ta cuỗm mất tình yêu.
Nói gì thêm với ông đây ? Lỗi tại ông rành rành mà ông.Ai bảo ông cũng có máu trăng hoa lẳng lơ trong người làm chi ? Người ta đâu thể nào ngồi đó chờ ông trong mấy năm dài ? Ngày tháng qua nhanh,tình yêu cũng như cơn gió buốt chui thẳng vào ruột làm đau lòng.

Vậy,vậy đi ông.Từ từ rồi cũng nguôi,cũng nguội.

Bây giờ cái đau chưa nguội kịp thì tôi ngồi lại bên ông,nhìn ông,nghe dùm và thử thấm nỗi đau của ông.Bạn bè với nhau mà.Biết đâu,có một ngày nào đó tôi cũng phải nhờ đến ông khi người khác làm tôi đau.

( ..viết cho bạn )

________________



ĐỂ ĐỠ BUỒN


* Để đỡ buồn,mình phải làm gì ?


Chuyện này còn tùy.Buồn nhiều hay buồn ít ?

Buồn ít thì có thể chụp tờ báo đọc ba cái loăng quăng,mở nhạc ,thảy cái đĩa vào máy nghe rock anhd roll của Elvis Presley hoặc Joe Cocker hoặc bảnh hơn,có thể nhào ra phố đi mua sắm....

Còn buồn nhiều,buồn thê thảm ,buồn xây sẩm mặt mày thì
sao ? ( Chẳng hạn như trường hợp bị thất tình )

Bệnh TT không khó chữa - điều này cần phải có thời gian làm thuốc giải.Trong khi chờ đợi sự lãng quên,người ta có thể làm thơ tình ...


Nói như thế,bộ làm thơ thì phải buồn bã và rất thất tình hay sao ?

Ai mà biết .




đăng sơn.fr





____________________________________________________________



ChuyệnXưa -




Chuyện nho nhỏ thôi
Bắt đầu bằng nụ cười
Từ một ngày nắng đẹp
Trên khoé mắt,bờ môi
Chuyện nhỏ thôi
Bàn tay ấm tìm bàn tay
Trời rực thoáng mây bay
Biển gợn màu ngập gió
Yêu người,người có hay



Chuyện nhỏ rồi chuyện xưa
Mây xám ngập trời phố
Con đường dốc ngập mưa
Rồi chân nguời rời bước
Từ một chuyến đi xa

Chuyện nhỏ thế,mà thôi
Chia xa một khúc đời
Lặng lẽ mùa trăng ấy
Ru tình ,tình xưa trôi


đăng sơn.fr 







NỖI LẶNG THINH GIỮA HAI NGƯỜI    
( Như nỗi lặng thinh giữa chúng mình )
_____________________________________





Em và anh - Cả hai chúng ta cùng thinh lặng
Em là bóng đêm
Mà anh là một ngày còn chút nắng
Cả hai đứa đều lặng thinh,lặng thít

Chẳng ai còn điều gì để nói
Dù là một câu hối tiếc
Chẳng biết từ đâu
Hai đứa rời nhau

Lặng lẽ như câu kinh
Hờn dỗi như trẻ nít
Để khi quay lại tự thấy mình
Và đôi lúc tự hỏi ( hỏi lại chính mình )

Vì sao và vì sao ?
Vì sao lại xa nhau ?
Và vì sao không nói ?
Để tội nghiệp tình yêu

Tình yêu lúc nào cũng vô tội
Chỉ chúng mình là có tội
Như nỗi lặng thinh giữa chúng mình



đăng sơn.fr






Aucun commentaire: