dimanche 7 avril 2013

đôi dòng giữa tháng ngày trôi ...

----


dangson.fr


 




             ...    Cám ơn Dấu Lặng đã phổ nhạc vào thơ mà anh đã viết cho cha của anh .


              

  
 Ngày ấy,cha đã là thần tượng của anh từ những buổi dạo nhạc,anh đã đọc được nỗi đam mê âm nhạc trong mắt người ở trong phòng ghi âm. Tiếng saxo của ông đã buồn bã trong một tình khúc ...Thời ấy,anh chưa hiểu gì về tình yêu và những thứ oái oăm bao quanh nó .

      

 Ở một buổi đêm,anh đã hỏi cha mình : Cha ơi ! Tình yêu là gì ?

      Ông trầm ngâm rồi chậm rãi :  "Con hãy ra vườn,dùng bàn tay hái cánh  hoa hồng  .Cẩn thận với những cái gai . Khi con tránh đừng để gai đâm chảy máu thì con sẽ chẳng bao giờ hiểu được thế nào là tình yêu ...  "

      Anh ra vườn,thấy hoa hồng rất đẹp ,những cái gai tua tủa làm ngón tay của anh không chạm đến .Và từ đó,anh đứng nhìn tình yêu từ một phía xa xa ....

     Ở khuôn viên của giảng đường ngày ấy,anh đã thấy những nụ hồng - Đẹp lắm ! Thơ mộng lắm ! Đẹp như dòng chữ người ta viết bằng mực tím ở ngày làm tờ Nguyệt San  cận tết . Người ta có ánh mắt chứa đầy bụi mưa ngang quán nước và người ta cũng bỏ anh ra đi .

   Anh chưa kịp hái hoa hồng thì đã thấy mình đau,đau .Rồi tháng ngày đi qua,anh cũng phải quên ....

   Có nhiều cách để quên trong vài  điều nhớ . Nhưng có một điều mà anh không quên lời cha  giải thích : "   Khi con tránh đừng để gai đâm chảy máu thì con sẽ chẳng bao giờ hiểu được thế nào là tình yêu ...  "

   Bây giờ,cha đã mất.Anh nhìn vào tình yêu của các con mình và anh lặng thinh.Anh  không biết nói gì với các con của mình khi chúng bị chảy máu vì hoa hồng .







    


 
Lần nữa,anh cám ơn bản nhạc của em.

    Làm cách nào  cho anh  nghe được bản nhạc em vừa viết  ? Vì máy của anh đã không thấy bài nhạc đã tải của  em .







  

  Tình thân nhé .


     đăng sơn.fr



dangson.fr




đôi dòng gìữa tháng ngày trôi ...



 Em viết :   

                       *" 
 

  ---


    Tôi ghé thăm và đọc như thế để mà đọc mà thôi ( và tôi biết rõ những điều mình " Không Biết " )

   Vì một lẽ : Ở đời này,đâu phải cái gì mình cũng biết.Biết để làm gì và tại sao để biết ? Sự  " Biết "  là những điều hạn chế gìữa cái hữu hạn và vô hạn ở giữa cõi đời mênh mông.

   Cuộc đời ( của chúng ta,những cõi riêng tư - có lúc rất hiu quạnh,có lúc chật ngập những điều vui buồn bất chợt.Có lúc vui thì đã rất vui và lắm lúc rất buồn lo quãy gánh ) - Và cũng có lúc chẳng vui,chẳng buồn khi thấy lòng mình bình thản quá.

   Tỷ như ngày hôm kia,tôi thả bước chân  vào một khu vườn nhà cô bạn,tôi trở chứng,trở máu ba trọn du côn,tôi chọc ghẹo móc lò cô, làm cô tức điên lên và dĩ nhiên là cô ấy làm bão tố với cách nói hùng hổ to tiếng.Tôi ngắm cơn bão giận dữ qua một ánh gương phản chiếu ( vì cô đang cắt tóc cho tôi ) và tôi nghe tiếng im lặng của mình ,sau đó,tôi làm cô dịu lại.

    Cơn nóng giận bùng nổ của bất cứ ai cũng giống như một cơn bão,bão mùa nhiệt đói hay bão tuyết thì cũng là bão.Biết là như thế.

   Cơn bão của người lướt qua,tôi mỉm cười với chính mình khi đi xuống những bậc thang tìm ra ngôi vườn còn lành lạnh ở ngày đầu xuân.Cây cỏ ,hoa lá có tiếng nói riêng của chúng - Chỉ cần thong thả cúi xuống nhìn ngắm một giọt nuớc còn đọng lại từ cơn mưa rào của đêm qua,chỉ cần nghiêng ống kính để giữ lại những màu sắc thay vì nói ( Ngôn ngữ chỉ lắm khi là điều thừa thãi ) ...




  
dangson.fr - 2013
 
 
 
 
Ở dưới bầu trời xanh,thấy còn lại một giọt mưa của đêm qua như ghi lại một trí nhớ
 
 
 
Mùa xuân đang trở lại để có lời cảm ơn







 




Ngồi nghe lời tỏ tình ngày vừa xuân






Và ta nghĩ gì giữa tháng ngày đang trôi ?



          Để có một khoảng khắc bình an,thiết nghĩ ta hãy tạm quên những vòng quay của đồng hồ - Làm như mình là kẽ lãng tử,thử dong chơi trên những bước chân....Một ngày đang có nắng nhẹ,và vẫn có thể rơi mưa.Mưa kệ mưa,rong chơi cứ rong chơi.

  Ở một góc phố :



   
                
 

Aucun commentaire: