vendredi 21 décembre 2012

NhữngNgàyHômSau

.







 Hình ảnh đã đăngdangsonfr - 2012










NHỮNG NGÀY HÔM SAU -





" ..Bé thương .


Hôm nay là sáng ngày 21tháng12.Anh ngủ dậy ,thấy chưa tận thế- Chỉ thấy trời mưa thôi.Mưa gì mà mưa cả tháng - Trời xấu xí vô cùng.Mà thôi kệ.Xấu gì thì xấu,miễn thấy mình còn sống là vui rồi.


Có lắm kẻ hơi hơi ấm đầu và chán đời thì nghe ngày tận mạt của thế giơí thì mừng lắm ( chẳng biết họ mừng như thế có thật hay không ? )

Có những kẻ quá tham sống sợ chết như anh thì hơi tiếc nuối.Khi tiếc như thế,anh lại quên khuấy đi lời gì đó trong kinh thánh đã học ngày xưa .Cha giảng trong lúc thằng trò học giáo lý ngủ gật gủ : " Tất cả những điều ở đời này đều là tạm bợ.Khi chết ta lại về tro bụi.Trần thế chỉ một cuộc hành trình trên trái đất .... "


Biết là như thế.
Nhưng ...

Anh muốn kể cho em nghe về chữ NHƯNG to tướng như thế :


* Ở nhà cô em gái,anh em xúm nhau quây quần trên bàn ăn.Món cá nướng được bày lên bàn vơí bánh tráng cuốn rau ( anh không hảo món cuốn như thế,rắc rối rườm rà lắm ! ) Chai Beaujolais lạnh được rót vào những chiếc ly thuỷ tinh cổ cao.Mọi người cụng ly chúc ngày sắp " tận cùng ".

Anh gật gù nửa đuà ,nửa thật trong câu chuyện :

- Mấy nhỏ nè.Anh đang teo....


Thằng em út ngồi bên cạnh phì cười :

- Trời ! Người như anh hai mà cũng teo sao ?


Trời ạ ! Thằng em nó làm như anh chì và ngon lắm sao ?
Đời này còn đang đẹp,còn nhiều chuyện phải làm,cần làm.Cả cái thành phố đẹp,mơ tình như thế này mà bị tiêu huỷ thì tội cho anh quá.Nơi này anh có một góc Paris vơí những cấu trúc tráng lệ,anh có một góc cảng lùm xùm của Marseille ngập ngụa cửa hàng Ả Rập vơí ba mớ hàng hoá lỉnh kỉnh ,anh có một dòng sông xuôi ra biển và những con đường đầy xe để đưa nhau đến từng góc phố biển,anh có những cái quán rất tình,rất ấm khi anh ngồi viết.

Nếu tất cả khi không bị biến mất cái rột,thì còn gì để nói,để viết ?


Để cười mỉa mai vào mũi mình theo kiểu chế nhạo mình ên,anh thử đạo diễn một màn hài hước :

- Mấy nhỏ nè.Đêm 20 hôm ấy,anh sẽ thắp nhiều đèn cầy trên bàn và cố gắng đọc kinh.Có bao nhiêu kinh ,anh sẽ lôi ra đọc hết sạch và anh sẽ thức nguyên một đêm để run,run....

Mấy đứa em ré lên cười ầm ĩ.Anh thấy vui vẻ vô cùng ( Người ta hay có lời khuyên : Trước khi chết,bạn hãy cười ) .Trong một bữa ăn,nếu ta vui vẻ thì ta ăn uống thấy ngon hơn.


Sau bữa ăn thì con gái,đàn bà tụ nhau học thêm vài điệu khiêu vũ để chuẩn bị cho màn trình diễn vào đêm giáng sinh ( trong đầu họ không có chữ Fin du Monde - Tận cùng - Cũng may )


Anh xách ly cà phê ra ghế salon ngồi nghe thằng rể biểu diễn tiếng hát của cô ca sĩ lạ hoắc tên là Lệ Quyên,cô nhỏ hát bản " Buồn " quá tuyệt.Trong một nỗi buồn tình nào đó,có tí hơi rượu để buồn được rót vào lưng chừng và buồn bã hơn thì là tuyệt !


Cậu rể rời máy vi tính,ngồi cạnh rủ rỉ về bài hát mang tên " Em hiền như Ma soeur " của Duy Quang hát và nói nó chỉ thích có bài này trong tất cả bài hát của DuyQuang - The Dreammer - ngày ấy.

- Bác hai có thể viết cho em một bài kỷ niệm về bài hát này không ? Nghe Duy Quang bệnh nặng sắp chết.Em muốn nhắc về một kỷ niệm đáng nhớ để cám ơn giọng hát ấy.

Anh ngồi yên nghe nó nho nhỏ nhắc về một chuyện tình học trò có bài hát Em Hiền Như.....Chuyện ngày ấy có mưa ngoài phố biển,có bước chân đến trường đưa đón nhau....

Anh gật đầu nghe chuyện và nghĩ đến điều mình sẽ có thể viết vơí cái phông phổ nhạc từ bài thơ của Nguyễn Tất Nhiên.Chữ Ma Soeur đã nhắc nhở anh về một vài hình ảnh hung dữ ,nghiêm khắc thời anh bị gửi vào trường nội trú ( và lắm lúc ,anh chẳng thấy câu hiền như bà sơ ấy là đúng - Có lẽ cái ông nhà thơ tên NguyễnTấtNhiên ấy chưa bao giờ bị bà sơ trợn mắt phồng mang quất thước kẻ vào hai bàn tay học trò ? )



Khuya hôm ấy là gần 3 giờ sáng khi anh rời nhà em gái.Đường về mưa trơn,mưa ẩm ướt.Xe anh ngừng ở đầu cái đèn đỏ,thấy bên kia đường có một cặp hình như là tình nhân đi bên nhau dươí cánh dù bước ngang khuôn viên nhà thờ,bài hát Em Hiền như... lại thoang thoáng quay lại thăm trí tưởng anh ...

" Đưa em về dươí mưa
Nói chi cũng bằng thừa.... "


Không biết có phải là như thế không ? Tại sao nói những câu thừa thãi vơí nhau ? Có cần phải nói nhớ nhau khi đang ở cạnh nhau ? Có cần phải dự đoán ngày nào đó xa nhau để mình sẽ than rên khóc lóc như thế nào cho ra vẻ ?


Có những điều mình chẳng bao giờ biết trước.

Có những điều mình nên chấp nhận cho dù không bằng lòng.



-----------




Khi anh gần ngừng bức thư tình không đầu không đuôi như thế này thì mưa vẫn đang rơi.Mưa nhịp tí tách trên mái nhà.Bản nhạc đang nghe từ Pc cũng đang rên kiểu nhão nhẹt kinh hoàng.Tự dưng anh cáu kỉnh vơí cái ý nghĩ rất tầm thường :

" Phải chi giờ này,em đang ngồi trước mặt anh - Anh có thể lập lại một câu nói rất THỪA mà em hay thích nghe.Nghe để dẫu có một ngày nào đó,trái đất này có bị huỷ diệt,chúng ta xuống địa ngục lêu bêu,chúng ta biết là mình có một thời đã bên nhau "








đăng sơn.fr




















NHƯ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH DÀI NHẤT thế kỷ

Aucun commentaire: